Người dịch: Whistle

Trong phòng, ba lão già ngồi ở giữa, mấy thanh niên đứng xung quanh.

Nhìn thấy Chu Giáp, ai nấy đều căng thẳng.

“Hà chủ bộ!”

Chu Giáp nhìn lướt qua ba người, ánh mắt dừng lại trên người Hà chủ bộ, lạnh lùng nói: “Chẳng phải đã nói là không có ở đây sao? Ý gì đây?”

Tuy rằng trong phòng có rất nhiều người, trước cửa chỉ có một mình Chu Giáp, nhưng uy thế của hắn lại khiến cho mọi người run sợ, không ai dám nhúc nhích.

Hắc Thiết!

Hai chữ này có nghĩa là khác biệt so với phàm nhân.

Ở Thạch Thành này, cường giả Hắc Thiết cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Chu… Chu trưởng lão.” Hà chủ bộ run rẩy, đứng dậy, cười gượng:

“Ta không biết các vị muốn đến.”

“Bây giờ ngươi biết rồi.” Chu Giáp phất tay, cắt ngang lời giải thích của Hà chủ bộ: “My tiểu thư muốn gặp ngươi, ngươi gặp ở đây, hay là đổi địa điểm khác?”

“Cái này…”, Hà chủ bộ do dự.

“Chu trưởng lão.” Lý chủ bộ đứng dậy, trầm giọng nói: “Cần gì phải nói thẳng, tổn thương thể diện của nhau? Hà chủ bộ không muốn gặp người, đại diện cho điều gì, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”

“Tại sao?”

Giọng nói của Lôi My từ bên ngoài truyền đến, nàng bước lên lầu, nhìn Hà chủ bộ đang né tránh ánh mắt: “Hà lão, ta đối xử rất tốt với ông, trước kia, ông cũng đã đồng ý, tại sao bây giờ lại đột nhiên tránh mặt, là đạo lý gì?”

Lôi My đã tốn không ít công sức cho Hà chủ bộ.

Nàng đích thân đến đây với thân phận con gái bang chủ, giúp con cháu Hà chủ bộ sắp xếp mọi chuyện, thậm chí còn hứa hẹn sau này khi làm bang chủ sẽ trọng dụng.

Hà chủ bộ đã đồng ý.

Lần này…

Lại thay đổi.

Sao Lôi My có thể không tức giận, không khó hiểu?

“Cái này… ta…”, Hà chủ bộ ấp a ấp úng, không biết nên nói gì.

“My tiểu thư.”, Lý chủ bộ lại lên tiếng: “Dù sao tiểu thư cũng là phụ nữ, tuy rằng bây giờ không phải là thời đại vương triều Đại Lâm, nhưng xuất đầu lộ diện vẫn không hay, hơn nữa, với tuổi tác của tiểu thư, nên kết hôn sinh con. Sao có thể kế thừa vị trí bang chủ?”

Lý chủ bộ còn chưa nói hết câu, Chu Giáp đã cau mày, đột nhiên vung tay áo.

“Bốp!”

Kình phong vô hình đánh vào mặt Lý chủ bộ, khiến ông ta bị đánh bay, chén rượu, ghế, lăn lộn tứ tung.

“Lão già.”

“Không hỏi ngươi thì đừng có nhiều lời.”

Chu Giáp lạnh lùng nói, kiêu ngạo đứng đó, uy thế vô hình bao phủ lấy toàn trường, khiến cho lời nói của Chu Giáp như đập vào lòng người.

“Phụt!”

Lý chủ bộ phun ra một ngụm máu tươi, mặt đỏ bừng.

“Chu Giáp!”

Lý chủ bộ gào thét, chống tay đứng dậy, trừng mắt nhìn Chu Giáp:

“Lão phu là chủ bộ do Lôi bang chủ đích thân mời đến, dốc lòng cho Thiên Hổ bang mấy chục năm, cho dù là bang chủ lúc còn sống cũng rất tôn trọng ta.”

“Ngươi…”

“Ngươi là cái thá gì!”

“Chỉ là Hắc Thiết mới tấn thăng, vừa mới trở thành trưởng lão, đã dám sỉ nhục lão phu, My tiểu thư, đây là cách ngươi quản thuộc hạ sao? Như vậy càng không thể nào làm bang chủ.”

Lôi My biến sắc.

Đúng vậy.

Tuy rằng thực lực của Lý chủ bộ không mạnh, nhưng bối phận cao, ở Thiên Hổ bang hiện giờ, không có mấy người có bối phận như ông ta.

Muốn kế thừa vị trí bang chủ, không chỉ phải xem thực lực, mà còn phải xem nhân tâm.

Nếu như tùy ý sỉ nhục lão tiền bối, những người khác trong bang sẽ nghĩ như thế nào? Dù sao bọn họ cũng sẽ có ngày già đi, khó tránh khỏi đồng cảm.

Cũng chính vì vậy, Lý chủ bộ mới có thể có địa vị đặc biệt trong bang.

“Cậy già lên mặt.”

Nhưng Chu Giáp lại không nể mặt, hừ lạnh, một luồng kình khí vô hình đánh về phía Lý chủ bộ.

“Rầm!”

Một bóng người chắn trước mặt Lý chủ bộ, một tay cầm trọng kiếm, chặn đứng kình khí, nhưng người này cũng liên tục lùi lại mấy bước.

Thập phẩm!

Chu Giáp nhướng mày, có chút bất ngờ nhìn người này.

Là một người đàn ông da đen, dáng người lùn, gầy, không nhìn ra tuổi tác.

Ban ngày ban mặt, người này lại mặc một chiếc áo choàng dày, bao bọc lấy toàn thân, chỉ lộ ra bàn tay gầy gò.

Lý chủ bộ ở phía sau mặt mày trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.

Ông ta nhìn ra Chu Giáp thực sự có sát ý, hơn nữa, lúc ra tay, không hề nương tay, nếu như ông ta còn nhiều lời…

Thật sự có thể sẽ chết!

“Đủ rồi.”

Hà chủ bộ cao giọng, nghiến răng:

“My tiểu thư, Hà mỗ ta còn có con cháu, người nhà, chuyện chọn ai làm bang chủ không phải là do tiểu nhân có thể tham dự, mong tiểu thư hãy về cho.”

“Hà chủ bộ, ông có ý gì?” Lôi My cau mày: “Chẳng lẽ… Có người dùng người nhà để uy hiếp ông?”

Lôi My biến sắc, nghiêm giọng nói:

“Yên tâm, nếu như thực sự là vậy, Lôi My có thể đảm bảo an toàn cho người nhà ông, thậm chí còn có thể để cho tiền bối Tiểu Lang đảo ra mặt, ông tuyệt đối sẽ không bị uy hiếp.”

Hà chủ bộ khẽ động, do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:

“My tiểu thư hiểu lầm, ta… ta cũng thấy Lý chủ bộ nói rất đúng, dù sao tiểu thư cũng là phụ nữ, không thích hợp để kế thừa vị trí bang chủ.”

Lôi My lảo đảo, trong lòng nàng ta lạnh toát.

Từ khi nàng muốn kế thừa vị trí bang chủ Thiên Hổ bang, đủ loại chất vấn xuất hiện, thân phận phụ nữ chính là một trong số đó.

Lôi My đương nhiên không tin Hà chủ bộ cũng nghĩ như vậy, nếu không, ông ta đã không đồng ý trước đó.

E rằng Hà chủ bộ sợ con cháu, nên mới nói như vậy.

Nhưng cho dù là vậy…

Vẫn khiến Lôi My cảm thấy hoang mang, như thể những cố gắng của nàng ta trong khoảng thời gian này đều là trò cười.

“My tiểu thư.”

Hà chủ bộ nhìn Lôi My, ánh mắt không đành lòng:

“Tuy rằng tiểu thư là người tốt, nhưng… thực sự không thích hợp để kế thừa vị trí bang chủ.”

“Thích hợp hay không, là do ngươi quyết định sao?” Chu Giáp lạnh lùng nói: “Còn về phần người tốt… “

Chu Giáp trầm giọng:

“Người tốt là phải bị bắt nạt sao?”

0.48971 sec| 2403.398 kb