Người dịch: Whistle

Chu Giáp không lên tiếng, vẻ mặt dưới mặt nạ âm trầm, hắn đang trầm ngâm suy nghĩ.

Có một số tin tức mà Dương Huyền cũng không rõ ràng, mà được trực tiếp báo cáo cho Chu Giáp, trong đó có cả chuyện lão Ngô, Thanh Tuyết tín ngưỡng thần linh.

Trong miệng bọn họ, Thanh Tuyết là thần nữ, thánh nữ, là vật chứa của một tồn tại nào đó.

Loại thần linh này có rất nhiều tín đồ.

Đồng thời cũng có một tin tốt, một tin xấu.

Tin tốt là…

Những tín đồ này phân bố ở nhiều nơi, không liên lạc với nhau, sẽ không vì giết Thanh Tuyết mà chọc vào tổ ong vò vẽ.

Hơn nữa, lão Ngô tín ngưỡng thần linh chưa lâu, tín đồ ở đây không nhiều, ảnh hưởng cũng không lớn.

Tin xấu là…

Bên cạnh mỗi thần nữ, thánh nữ đều có một thần sứ, hơn nữa, thực lực của thần sứ thường rất mạnh.

Vị thần sứ này rất có thể sẽ nhắm vào Chu Giáp.

Không!

Phải nói là nhắm vào Lâu chủ Huyết Đằng lâu.

“Lâu chủ.”

Nhìn thấy Chu Giáp im lặng, Dương Huyền xin chỉ thị:

“Thứ này không may mắn, có nên hủy đi không?”

“Ừ.”

Chu Giáp chậm rãi gật đầu.

“Ngươi!” Dương Huyền nghiêng đầu, chỉ vào một ám vệ, đồng thời ném một viên thuốc: “Hủy nó đi.”

“Vâng.”

Ám vệ có chút kích động, nhận lấy thuốc, bước đến cầm bức tượng gỗ, suy nghĩ một chút, bèn ném ra ngoài, đồng thời, giơ tay lên, bắn ám khí.

“Vèo vèo!”

“Rầm!”

Ám khí của ám vệ là Lôi Hỏa Tiêu, chạm vào là nổ, hơn nữa, lửa còn có tính bám rất mạnh.

Tượng gỗ bị ám khí đánh trúng, lập tức vỡ nát, tan biến trong biển lửa.

“Không sao.”

Đợi một lúc, thấy không có gì bất thường, Dương Huyền thở phào:

“Xem ra, cái gọi là thần, đến đây cũng không…”

“Rầm!”

Đột nhiên…

Ám vệ đang đứng giữa sân nổ tung, máu thịt bay tứ tung, xương cốt, nội tạng bị một luồng sức mạnh vô hình bóp nát.

Ngay cả Chu Giáp cũng không phát hiện ra vấn đề.

Không gian trở nên yên tĩnh.

Khóe mắt Dương Huyền giật giật, hai tay run rẩy, may mà y đã để cho ám vệ thử, nếu không, tự mình ra tay, chưa chắc đã có kết cục tốt.

“Thôi vậy!”

Chu Giáp đè nén sự bồn chồn, thản nhiên nói:

“Chuyện này coi như qua, sau này không cần nhắc đến nữa.”

“Vâng.”

Dương Huyền cúi đầu:

“Đúng rồi, còn có một chuyện, thuộc hạ quên báo cáo.”

“Nói.”

“Thi thể của Giao Nhân mà Thạch Trung mời đến đã biến mất.”

“Biến mất sao?”

Chu Giáp ngẩng đầu:

“Sau này bỏ qua nơi đó, nếu như có chỉ thị, ta sẽ thông báo cho các ngươi.”

“Vâng.”

Dương Huyền đáp.

“Tùng!”

“Tùng!”

“Tùng!”

Lúc này, tiếng trống trầm đục từ bên ngoài truyền đến.

“Phụ nữ có thai không cần tham gia, người thấp hơn bánh xe, tuổi đã quá sáu mươi không cần tham gia, người được miễn vì lý do đặc biệt, thưởng, ban, công, cũng không cần tham gia.”

“Những người còn lại!”

“Đều phải tham gia!”

“Lại đến kỳ nghĩa vụ quân sự rồi.”

Dương Huyền nghiêng đầu, nhìn ra ngoài.

Như thể cảm nhận được sự bồn chồn của người dân trong thành và sóng gió sắp đến, Dương Huyền cảm khái, lúc y hoàn hồn, lâu chủ đã biến mất.

Trong sân nhỏ.

Chu Giáp lấy ra từng bình bảo dược, trên mặt hắn nở nụ cười.

Những thứ này đều là tích lũy nhiều năm của Đan Mộ Hoa, đối với một người đã mở lục quan, bảo dược đương nhiên không phải là hàng tầm thường.

Trong đó, gần ba thành là bảo dược có Nguyên Chất.

“Hai tháng!”

Ánh mắt Chu Giáp lóe lên:

“Sau khi kỳ nghĩa vụ quân sự kết thúc là có thể phá quan.”

Bảo dược trong tay Chu Giáp đủ để hắn đột phá hai quan, dù sao cũng là gia sản của cao thủ lục quan.

Tiểu Lang đảo.

Trong đại điện, có mấy người đang ngồi.

Rất ít người ở Thạch Thành nghe nói đến những người này.

Nhưng nhất cử nhất động của bọn họ lại ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều người trong thành.

“Kỳ nghĩa vụ quân sự đã kết thúc.”

Mạch Chủ thế hệ này của Kim Hoàng chi mạch là người của Dương gia.

Dương Thế Trinh đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tu vi Hắc Thiết hậu kỳ khiến cho tinh, khí, thần của ông ta vẫn còn sung mãn, lúc này, Dương Thế Trinh nhìn mọi người rồi hỏi: “Vị trí bang chủ Thiên Hổ bang, mọi người thấy thế nào?”

“Lôi Thành, người cũng như tên, lão luyện, rộng lượng, rất được bang chúng yêu mến, ta thấy nên chọn người này làm Tân bang chủ.” một lão già trầm giọng nói.

“Tam thúc.” Tiết Tiêu tuy là phụ nữ, nhưng tính tình lại rất nóng nảy, bà ta nói: “Chẳng lẽ ngươi đã nhận lợi ích của Lôi Thành? Tính cách gã ta như vậy, an phận làm phú ông thì được, sao có thể làm bang chủ chứ?”

“Theo ta thấy, nên chọn Cừu Ứng Thần.”

“Không ổn.” Dương Vân Dực lắc đầu:

“Thiên Hổ bang là do một tay Lôi Bá Thiên tạo dựng, uy tín rất lớn, cho dù là chúng ta cũng khó nhúng tay, chọn người họ Cừu, e rằng sẽ khiến người ta phản đối.”

“Như vậy chẳng phải càng tốt sao?”, Tiết Hành Giản lên tiếng: “Thiên Hổ bang không nên họ Lôi, mà nên họ Tiểu Lang đảo, nếu như đời đời kiếp kiếp bang chủ đều họ Lôi, ai còn biết chúng ta là ai?”

Tiết Hành Giản cười lạnh:

“Bây giờ đổi họ, chính là để cho bọn họ biết ai mới là người làm chủ.”

“Quá nóng vội!”

“Đúng vậy.”

“…”

Tuy rằng ở đây đều là người nhà, nhưng cách làm này vẫn khiến cho không ít người bất mãn, đặc biệt là những người đã có chủ ý.

“Mọi người.” Nạp Lan Nghiệp Đức, một trong hai người ngoại tộc, lên tiếng: “Đã tìm được manh mối của hung thủ giết chết Lôi Bá Thiên, Đan Mộ Hoa chưa?”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Mọi người đang bàn về việc chọn ai làm bang chủ Thiên Hổ bang, cãi nhau không ngừng, e rằng đã sớm quên chuyện này.

Tiết Liệt Đồ, gia chủ Tiết gia đời này, trầm giọng nói: “Thần Hoàng Quyết của Lôi Bá Thiên đã phá lục quan, cộng thêm việc khống chế Tử Lôi Đao Pháp một cách hoàn mỹ, Hắc Thiết hậu kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ.”

“Quách Ngộ Đoạn, trại chủ Thiên Thủy trại cũng là nhân vật kiệt xuất , nhưng cũng chết dưới tay Lôi Bá Thiên.”

“Cộng thêm Đan Mộ Hoa, Viên Hi Thanh…”

Tiết Liệt Đồ thở dài: “Cho dù là ta và Mạch Chủ cũng không chắc chắn có thể giết hết bọn họ.”

0.50861 sec| 2408.602 kb