Người dịch: Whistle
“Đi!”
Chu Giáp ra hiệu:
“Lấy đồ bên trong ra.”
Đan Mộ Hoa có tính cách âm hiểm, cho dù là đồ trong mật thất cũng chưa chắc đã an toàn, nhỡ như tẩm độc, để Lỗ Hộc thử trước cũng có thể phòng bị.
Một lúc sau.
Mấy quyển sách được đặt trước mặt Chu Giáp.
Việc Đan Mộ Hoa tầm y vấn dược mấy chục năm nay không phải là giả, mà là ông ta thực sự có chút thành tựu, thậm chí còn tự mình viết một quyển Độc kinh.
Người khác tầm y vấn dược là để cứu người.
Còn Đan Mộ Hoa lại là để hại người, khống chế người khác.
Ba loại kỳ độc đều rất lợi hại.
Chu Giáp lắc đầu, gạt Độc kinh sang một bên, ánh mắt hắn dừng lại trên bộ công pháp tên là Thiên Xà Liễm Tức Pháp.
Đan Mộ Hoa giả bệnh nhiều năm như vậy mà danh y hay Lôi Bá Thiên, Mạch chủ đều không thể phát hiện, chính là nhờ vào công pháp này.
“Thiên Xà Liễm Tức…”
“Bảo dược!”
Chu Giáp vung tay, đồ đạc trước mặt biến mất, đều được cất vào trong không gian Càn Khôn.
Thủ đoạn này khiến cho Dương Huyền và Lỗ Hộc càng thêm sợ hãi, hình như đây không phải là võ kỹ.
“Lão Ngô ở đâu?” Chu Giáp xoay người, chậm rãi hỏi.
Trong số Hắc Thiết mà Huyết Đằng lâu khống chế, Thạch Trung phụ trách ám vệ, Dương Huyền phụ trách chém giết, còn lão Ngô thì nắm giữ đủ loại con đường.
Mạng lưới ngầm của Huyết Đằng lâu, cửa hàng bị khống chế, người được cài vào các thế lực lớn…
Đều do lão Ngô phụ trách.
Nói về sự tin tưởng…
Ngoài Viên Hi Thanh, chắc là Đan Mộ Hoa tin tưởng lão Ngô nhất, ngay cả Nhiếp Quan Văn, người thường xuyên thay thế thân phận Đan Mộ Hoa cũng không bằng.
“Ông ta…”
Dương Huyền ngẩng đầu lên, cẩn thận nói:
“Đã chết.”
“Chết rồi?” Chu Giáp nhướnh mày.
Lão Ngô là Hắc Thiết yếu nhất trong số những Hắc Thiết của Huyết Đằng lâu, nhưng dù sao cũng là Hắc Thiết, hơn nữa còn có thân phận bề ngoài bảo vệ.
Chu Giáp hỏi:
“Ai đã giết?”
“Tiểu thiếp của ông ta.”
“Hả?”
Chu Giáp giọng điệu kỳ lạ:
“Tiểu thiếp của ông ta giết ông ta?”
“Đúng vậy.” Dương Huyền cũng khó hiểu nói:
“Thuộc hạ cũng không biết, tiểu thiếp của lão Ngô làm sao trở thành Hắc Thiết, nhưng bây giờ, người phụ nữ này cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở Thạch Thành.”
“Tên gì?”
“Thanh Tuyết.”
“Đi thôi.”
Chu Giáp phất tay:
“Tìm nàng ta.”
Thứ trong tay lão Ngô gần như là mạch máu của Huyết Đằng lâu, không thể nào bỏ qua.
“Vâng.”
Dương Huyền cúi đầu đáp, thái độ cung kính.
Y đã hiểu.
Huyết Đằng lâu chắc chắn sẽ xuất hiện một lần nữa.
Chu Giáp chìm vào suy nghĩ.
Lúc còn là Phàm Giai, hắn đã có thể chống lại Hắc Thiết, bây giờ Chu Giáp đã trở thành Hắc Thiết, tuy rằng Thần Hoàng Quyết chưa phá quan, nhưng nhờ có gia trì của Long Hổ Huyền Thai, nội tình không thua kém gì người đã phá hai quan.
Thi triển Âm Sát Đoạt Mệnh Kiếm đại viên mãn có thể chém cao thủ tam quan.
Kích hoạt Bạo Lực…
Có thể địch lại người đã tu luyện Thần Hoàng Quyết đến ngũ quan.
Nếu như cầm Nộ Lôi Đao, rìu hai lưỡi, có thêm sự gia trì của Ngũ Lôi còn có thể mạnh hơn.
Còn Huyền Binh chiến giáp, lúc Chu Giáp là Phàm Giai, có thể giúp hắn cảm ngộ đất trời, bây giờ tác dụng đã không còn lớn, sau khi phá tam quan, e rằng gần như vô dụng.
Ừm…
Ngoài mấy cường giả Hắc Thiết hậu kỳ, ở Thạch Thành này, Chu Giáp không sợ ai!
…
Hà Bạn cư.
Là một khách sạn tao nhã trong Thạch Thành.
Khách sạn nằm ở nơi bốn con sông giao nhau, đứng trên lầu có thể nhìn thấy đường đi của dòng nước trong thành, thu hút rất nhiều người, cũng vì vậy mà có tên là Hà Bạn cư.
Hôm nay…
Khách sạn không tiếp khách lạ, chỉ để chiêu đãi hai người.
“Mời!”
“Hai vị, mời.”
Cửa mở ra, Tằng Tòng Long, trưởng lão Thiên Hổ bang, nhiệt tình nghênh đón.
“Ha ha…”
Tằng Tòng Long tuy rằng không cao, nhưng giọng nói lại rất lớn, râu quai nón càng thêm hào sảng, danh tiếng của người này lại là độc ác, âm hiểm, chỉ có thể nói là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Tằng Tòng Long cười lớn, chắp tay nghênh đón:
“Sáng nay, Tằng mỗ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vẫn luôn khó hiểu, mãi đến khi nghe nói có quý nhân đến, ta mới bừng tỉnh.”
“Thì ra là đang đợi hai vị.”
“Từ công tử, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Vị này là Thái huynh đệ, Hắc Thiết nội môn Huyền Thiên minh, quả nhiên là bất phàm, khác xa với những kẻ xuất thân bèo bọt như chúng tôi.”
“Tằng trưởng lão khách sáo rồi.” Thái Tề chắp tay.
Từ Thường gật đầu, ánh mắt y lại bị người phụ nữ mặc áo trắng phía sau Tằng Tòng Long thu hút, mãi không rời mắt.
Người phụ nữ này có dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, da trắng như ngọc, đôi mắt đẹp giống như sao sáng, chỉ cần hành lễ đơn giản đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Trang phục màu trắng càng thêm anh khí, khí khái hào hùng lại mang theo chút yếu đuối, khiến người ta theo bản năng muốn bảo vệ.
Lông mày quyến rũ, trên mặt tỏa sáng.
Quyến rũ!
Thánh khiết!
Rõ ràng là hai từ trái ngược nhau, nhưng khi dùng để miêu tả người phụ nữ này lại rất hợp, như thể cân bằng một cách kỳ diệu.
Ngay cả Thái Tề, người có kiến thức uyên bác, cũng không khỏi thầm khen trong lòng.
Thật là một vị nữ tử xuất sắc!
“Từ công tử.”
Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo, giống như tiếng chim hót, khiến Từ Thường hoàn hồn:
“Tiểu nữ tên Thanh Tuyết, bái kiến công tử, bái kiến tiền bối.”
“Thì ra là Thanh Tuyết cô nương.”, Từ Thường sáng mắt, không nhịn được nói:
“Quả nhiên là người đẹp như gió, da trắng như tuyết, hôm nay có thể gặp được cô nương, Từ mỗ tam sinh hữu hạnh, không uổng công đến đây.”
“Từ công tử.”
Thanh Tuyết liếc mắt đưa tình, vừa e thẹn, vừa ngượng ngùng.
Lần đầu gặp mặt đã nói như vậy, được coi là vô lễ, nhưng vẻ mặt nàng ta lại quyến rũ, vừa thể hiện sự bất mãn, vừa không khiến người ta khó chịu.
Nắm bắt mức độ rất tốt.
“Ha ha…”
“Đến đây!”
Tằng Tòng Long đưa tay ra hiệu:
“Tằng mỗ đã chuẩn bị rượu và thức ăn, chỉ còn chờ hai vị, Thạch Thành không thể so sánh với nội môn, chỉ là nơi hẻo lánh, mong hai vị đừng trách.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo