Người dịch: Whistle

Ám vệ Huyết Đằng lâu, ai nấy đều là cao thủ Phàm Giai, hơn nữa còn bị độc dược khống chế, để có được Tam Sắc Độc, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Kể cả là chết!

“A!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía trước.

Có người vô tình chạm vào cơ quan, độc khí, tên độc trong lối đi bắn ra, người thám hiểm đi đầu tiên liền kêu la thảm thiết, trong nháy mắt đã mất mạng.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc kinh hồn bạt vía.

Mấy thi thể không thể nhận ra nằm trên mặt đất, kịch độc thậm chí còn ăn mòn tấm khiên nặng nề, tạo thành từng lỗ thủng lớn.

“Tiếp tục!”

Thạch Trung mặt không đổi sắc:

“Nhanh lên!”

Thạch Trung không để ý đến cái chết của những người này.

Vì chuyến đi này, bọn họ đã đặc biệt bắt gần trăm người, còn có rất nhiều dã thú, động vật, chính là để dò hết cơ quan trong lối đi.

Hơn nữa…

Thạch Trung đảo mắt, nhìn một người vừa lùn vừa gầy, hai mắt liếc ngang liếc dọc nói: “Lỗ Hộc, còn bao lâu nữa?”

“Sắp đến rồi!”

Lỗ Hộc run rẩy, giơ một thứ giống như la bàn, so sánh rồi trả lời: “Khoảng cách chắc là không quá ba mét.”

“A!”

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên.

Sau đó là tiếng hoan hô:

“Phía trước có cửa!”

“Có cửa!”

“Chúng ta đến nơi rồi, đến nơi rồi, có thể thả chúng ta đi được không?”

“Nhanh lên!” Thạch Trung sáng mắt: “Nhanh đến đó.”

Đám người nơm nớp lo sợ, nhưng sức uy hiếp của hai người phía sau rõ ràng là lớn hơn cạm bẫy trước mặt, bọn họ bất đắc dĩ, tiếp tục đến gần cánh cửa đá.

Suốt dọc đường…

Tên độc, cạm bẫy, lưới sắt…

Đợi đến khi thực sự đến trước cửa, chỉ còn lại bảy, tám người, sau đó, lại có hai người bị ám khí trên cửa đánh trúng, ngã xuống đất.

“Bây giờ ta tin tưởng lời ngươi nói.” Người áo đen gật đầu: “Nhiều cạm bẫy như vậy, Hắc Thiết đến đây cũng phải chết, lâu chủ Huyết Đằng lâu tốn nhiều công sức như vậy, chắc chắn ở đây có trọng bảo.”

“Đương nhiên.” Thạch Trung cười nói: “Ta đã bao giờ lừa gạt huynh đệ chưa? Lỗ Hộc, qua đó mở cửa.”

“Vâng.”

Lỗ Hộc đáp, hít sâu, đi đến trước cửa đá, đeo găng tay, sờ soạng một lúc, sau đó khẽ động.

“Tìm thấy rồi.”

Một lúc sau.

“Ùm…”

Cánh cửa đá chậm rãi mở sang hai bên, một động phủ rộng hơn một trăm mét vuông xuất hiện trước mặt mấy người.

Trong động phủ không có bàn ghế, chỉ có từng chiếc rương được đặt ở góc tường.

Bên trong…

Hình như còn có vài gian tĩnh thất.

Hai người nhìn nhau, đuổi hết những người còn sống sót vào trong, thử cơ quan, cạm bẫy bên trong, sau đó mới bước vào.

“Nguyên Thạch!”

“Nguyên Tinh!”

“Đây là…”

“Bảo dược!”

“Ha ha…”

Người áo đen mở từng chiếc rương, bên trong là những thứ màu sắc sặc sỡ, khiến người ta hoa mắt, người này liền vui mừng.

“Thiên Lý Hương!”

“Tam Sắc Độc!”

Thạch Trung cũng từ trong tĩnh thất bước ra, tay cầm hai chiếc hộp sắt, vẻ mặt thay đổi.

“Sao vậy?” Người áo đen hỏi: “Đồ đã đến tay, còn có gì không vui?”

“Đồ thì đã đến tay, nhưng…” Thạch Trung thở dài: “Đây chỉ là thuốc, không có phương thuốc.”

Không có phương thuốc, có nghĩa là một khi dùng hết sẽ không có nữa.

“Có lẽ ở những nơi khác.” Tham lam của con người là vô hạn, trước khi đến đây, người áo đen chỉ muốn có được Nguyên Thạch, bảo dược.

Bây giờ, lại muốn nhiều hơn.

“Những nơi khác?”

Thạch Trung lắc đầu.

Lâu chủ Huyết Đằng lâu hành sự bí mật, cho dù Thạch Trung đã đi theo Lâu chủ mười mấy năm, vẫn không biết thân phận thực sự, cũng không biết nhiều nơi như vậy.

Tuy rằng còn có những địa điểm bí mật khác, nhưng chắc là không có lợi ích gì, rất có thể là bình phong để che mắt.

“Thôi vậy.”

Thạch Trung thở dài:

“Trước tiên, giải quyết những người này đã.”

Lời còn chưa dứt, Thạch Trung đã biến mất, chỉ thấy tàn ảnh lóe lên, những người thám hiểm còn sống sót lần lượt ngã xuống.

Ngay cả kêu la cũng không kịp.

Thạch Trung xòe năm ngón tay, định giết người cuối cùng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

“Vèo!”

“Keng…”

“Cẩn thận!”

“Ầm…”

Kình khí “ầm ầm”.

Một bóng người đột nhiên nhảy lên, đánh giáp lá cà với Thạch Trung, hai người quyền chưởng giao nhau, kình khí chấn động, trong nháy mắt, tuyệt kỹ liên tiếp được thi triển.

Người sống sót cuối cùng này vậy mà lại là cao thủ Hắc Thiết!

“Rầm!”

Tiếng động trầm đục vang lên, Thạch Trung bị một cước đá bay, nặng nề đập vào vách núi, hai chiếc hộp sắt trong tay cũng bị người kia cướp đi.

Người áo đen thân hình lóe lên, thấy không kịp nhúng tay liền chặn cửa ra vào.

“Dương Huyền!”

Thạch Trung chống tay, đứng dậy, khóe miệng chảy máu, trừng mắt nhìn bóng người:

“Ngươi vậy mà không chết?”

“Khiến ngươi thất vọng rồi.” Dương Huyền đưa tay lên, xé mặt nạ, lộ ra khuôn mặt có vết sẹo, lạnh lùng nói: “Dương mỗ ta không hề đi theo lâu chủ.”

“Xem ra, ngươi cũng không được lâu chủ tin tưởng.” Thạch Trung cười khẩy, sau đó nói: “Đã đến đây thì chắc là cũng muốn có được bảo vật của lâu chủ, nhưng ngươi cho rằng một mình ngươi có thể địch lại hai người bọn ta sao?”

“Hai người?” Dương Huyền cười lạnh: “Ngươi còn lại bao nhiêu sức?”

Lúc nãy, Dương Huyền đột nhiên ra tay, khiến cho Thạch Trung bị thương.

“Cho dù chỉ còn bảy thành cũng đủ để giúp Thủy huynh đệ thu phục ngươi!” Thạch Trung mặt mày u ám, chậm rãi cầm cây búa lớn sau lưng.

“Bảy thành sao?” Dương Huyền hừ lạnh, nhìn người áo đen: “Các hạ thực sự muốn liều mạng với Dương mỗ sao?”

“Thứ mà tại hạ muốn chỉ là những thứ trong tay, chi bằng chúng ta liên thủ giải quyết tên họ Thạch này, những thứ khác ở đây đều là của các hạ.”

“Thủy huynh đệ!” Thạch Trung biến sắc: “Đừng nghe lời ly gián của gã ta.”

“…” Người áo đen ánh mắt lóe lên, y đã nhìn thấy thực lực của Dương Huyền, không chắc chắn có thể đánh bại, còn Thạch Trung…

“Cần gì phải như vậy?” Người áo đen đột nhiên cười nói: “Ở đây có rất nhiều đồ, cho dù ba chúng ta chia đều cũng dư dả.”

“Đại… đại nhân.”

Lúc này…

Lỗ Hộc vẫn luôn co ro trong góc, không lên tiếng, run rẩy nói: “Phía sau ngài, còn có một người.”

0.50780 sec| 2408.516 kb