Người dịch: Whistle

Lưu Chương mở mắt, trong mắt lóe sáng, khí thế mạnh mẽ bùng lên, xông vào đao ảnh.

Gã ta giống như con hổ, hai tay như thương, từng nắm đấm giống như mang theo tiếng sấm, “ầm ầm” đánh nát trùng trùng đao ảnh.

“Rầm!”

Bên trong kình khí có một bóng người bị đánh bay ra ngoài.

“Cạch…”

Trường đao cũng rơi xuống đất.

“Phụt!”

Bóng người rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp đứng dậy đã bị một nắm đấm đánh vào mặt, cái đầu nổ tung tại chỗ.

Lưu Chương giơ cao thi thể.

“Dừng tay!”

Lưu Chương toàn thân đầy máu, ngửa mặt lên trời gầm rú:

“Họ Thẩm đã chết, các ngươi còn muốn đi theo gã ta sao?”

Tiếng chém giết biến mất.

Tuy rằng những người này đều làm nghề liếm máu trên lưỡi đao, nhưng cũng sẽ không tự tìm đường chết, người mạnh nhất bên bọn họ đã bị giết.

Tiếp tục đánh nữa sẽ khó thoát một kiếp.

“Cút!”

Lưu Chương không nhân cơ hội ra tay, trừng mắt nhìn xung quanh:

“Trước khi ta đổi ý, cút hết cho ta!”

Những người khác nhìn nhau, theo động tác lén lút lùi lại của một người, những người đi theo người đàn ông có đôi mắt tam giác cũng lần lượt lùi lại.

Không bao lâu sau đã chạy hết.

“Đại ca!”

“Lưu huynh đệ, uy vũ!”

“Ha ha…”

Những người còn lại, gần như ai cũng bị thương, nhưng lại vui mừng, một người trong số đó hét lớn:

“Chiếm được con phố này, sau này mỗi tháng chúng ta cũng có thể kiếm được hơn một nghìn Nguyên Thạch, đi theo Lưu đại ca quả nhiên có thể ăn sung mặc sướng.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Một đám người chiến thắng, nhưng lại không ai nhận ra sắc mặt Lưu Chương đang thay đổi, một lúc sau, gã ta mới đè nén sự kỳ lạ trong cơ thể.

“Đi thôi!”

Lưu Chương phất tay:

“Đi uống một ly, chúc mừng.”

“Cần gì phải đến nơi khác.” Một người chỉ vào quán rượu bên cạnh: “Ở đây là được.”

“Được!”

Đám người đồng thanh đáp, những người trong quán rượu thì run rẩy, nhìn thấy bọn họ bước vào, đành phải nhiệt tình chiêu đãi.

Tầng hai.

“Hừ!”

Trần Oanh khinh thường nói:

“Một đám tiểu lâu la.”

“Các ngươi không quản sao?” Chu Giáp vẻ mặt bình tĩnh:

“Bọn họ đang chiếm địa bàn của Thiên Hổ bang.”

“Không sao.” Trần Oanh hừ lạnh:

“Đợi đến khi rảnh tay, thứ gì là của chúng ta thì vẫn sẽ là của chúng ta, tạm thời cứ để cho bọn chúng trông coi, sớm muộn gì cũng phải nhả ra.”

“Nếu như thông minh, sau này còn có thể làm việc trong bang.”

“Tên Lưu Chương kia, tuy rằng thực lực không mạnh, công pháp cũng bình thường, nhưng lại rất gan dạ, có thể trọng dụng.”

Chu Giáp chậm rãi gật đầu:

“Chuyện chọn bang chủ, ta suy nghĩ thêm.”

“Chu huynh.” Trần Oanh định nói gì đó, nhưng lại dừng lại.

Nàng ta biết, quan hệ trước kia của hai người chỉ có thể coi là không tồi, không tính là thân thiết, nếu như ép buộc quá, có thể sẽ phản tác dụng.

Trần Oanh hỏi:

“Thiệp mời?”

“Ta sẽ đi.” Chu Giáp gật đầu: “Làm phiền My tiểu thư đợi một chút.”

“Vậy thì tốt.” Trần Oanh thở phào nhẹ nhõm, nói thêm hai câu, sau đó chào tạm biệt, rời đi.

Lúc xuống lầu, Trần Oanh vừa lúc gặp đám người Lưu Chương đang ồn ào đi lên lầu, một người trong số đó nhìn thấy Trần Oanh xinh đẹp liền sáng mắt.

Người đó định trêu ghẹo liền thấy Lưu Chương nghiêm mặt, đứng nép vào lối đi, cung kính nói:

“Trần tiểu thư.”

“Hả?” Trần Oanh nghiêng đầu: “Ngươi biết ta?”

“Hai năm trước, đã từng gặp mặt.” Lưu Chương kích động nói: “Không ngờ hôm nay lại gặp Trần tiểu thư ở đây, thật là may mắn.”

“Ừ.” Trần Oanh dịu giọng, gật đầu, định bước đi, bèn dừng lại, nói: “Đường phố hỗn loạn, khó có thể làm nên chuyện lớn, có thời gian hãy đến tìm lão Ngũ ở Nhai phường, nếu như nguyện ý, sau này có thể đi theo ta.”

“Vâng!”

Lưu Chương sáng mắt, kích động đến run người:

“Đa tạ Trần tiểu thư.”

“Ừ.”

Trần Oanh hài lòng gật đầu, bước xuống lầu, tiện miệng nói:

“Ở đây, ăn cơm thì ăn cơm, uống rượu thì uống rượu, đừng trêu chọc người khác.”

“Vâng!”

Lưu Chương đáp, theo bản năng nhìn về phía bóng người duy nhất trên tầng hai.

“Người đâu!”

“Mang rượu ngon, thức ăn ngon lên đây!”

“Nhanh lên!”

Mấy người hét lớn, tràn đầy khí thế.

Người phục vụ run rẩy, đầu bếp ở hậu bếp cũng vội vàng, sợ chọc giận đám “hung thần” này.

Không bao lâu sau.

Bàn đã đầy ắp thức ăn, rượu ngon.

Mấy thanh niên chém giết, gần như ai cũng bị thương, nhưng lại không để ý, bọn họ tùy tiện bôi thuốc, sau đó ăn uống no say.

Tinh thần dồi dào đúng là khác biệt so với những giang hồ nhân sĩ lớn tuổi.

“Người đâu!”

Lưu Chương gọi người phục vụ đang định xuống lầu, chỉ vào Chu Giáp:

“Mang cho vị bằng hữu kia một bình rượu ngon, tính tiền của ta.”

“Vâng.”

Người phục vụ cố gắng nở nụ cười:

“Tiểu nhân đi ngay.”

Nhưng trong lòng người phục vụ lại không ngừng oán thán, với cách làm của đám người này, chắc chắn ông chủ sẽ không dám thu tiền, vậy mà còn phải bù cho người khác.

May mà chỉ là một bình rượu.

“Nhịn” vậy!

Lưu Chương đặt bình rượu đã được hâm nóng lên bàn, cười, ra hiệu với Chu Giáp:

“Bằng hữu, đừng khách sáo, ta mời.”

“Ừm…” Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, đánh giá Lưu Chương, sau đó gật đầu:

“Đa tạ.”

“Khách sáo rồi.” Lưu Chương cười lớn, bước đến gần, nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi quen Trần tiểu thư sao?”

“Ừ.”

“Chưa thỉnh giáo?”

Lưu Chương nghiêm mặt, chắp tay.

Trong số những thanh niên nổi bật ở Thạch Thành, Trần Oanh chính là một trong số đó, cha nàng ta là cường giả Hắc Thiết.

Trong mắt Lưu Chương, Trần Oanh là nhân vật hàng đầu ở Thạch Thành.

Chỉ có Lôi Tù, Lôi My, mấy công tử Tô gia là mạnh hơn.

Nếu như có thể bám víu, đương nhiên là có rất nhiều lợi ích.

Người trước mặt quen biết Trần tiểu thư, chắc chắn cũng không phải là người tầm thường, hơn nữa, lời nhắc nhở của Trần tiểu thư trước khi rời đi hình như có ẩn ý.

Lưu Chương đánh giá Chu Giáp lần nữa, trong lòng gã ta gợn sóng.

Người này dung mạo bình thường, khí chất không có gì nổi bật, nếu như ở trên đường, chắc chắn sẽ hòa vào đám đông, nhưng thực chất, thân hình Chu Giáp lại rất cường tráng, vượt xa người thường.

Điều này rất kỳ lạ!

0.55652 sec| 2416.203 kb