Người dịch: Whistle

Yến Cấp lần này đến Thú cốc e rằng cũng là vì suy xét đến chuyện này.

“Tẩu tử!”

Lúc này, một giọng nói nịnh nọt vang lên.

“Ta không phải là tẩu tử của ngươi.” Tiền Tiểu Vân theo bản năng cau mày:

“Có chuyện gì?”

Bạch Nguyên, người cao gầy, mặt chuột, cẩn thận đến gần, xoa tay nói:

“Tẩu tử, à không, Tiền tiểu thư muốn đến Thạch Thành bái kiến Chu huynh đệ phải không?”

“Ừ.” Tiền Tiểu Vân khẽ động: “Sao vậy?”

“Vậy…” Bạch Nguyên cười nịnh nọt, lấy ra một túi tiền đưa cho Tiền Tiểu Vân: “Mấy năm trước, ta có mượn Chu huynh đệ một ít Nguyên Tinh, cũng nên trả cho huynh ấy, làm phiền Tiền tiểu thư mang đến đó giúp ta.”

“Tiện thể…”

Bạch Nguyên liếm môi, cúi người cười nói:

“Nói giúp ta mấy lời tốt đẹp trước mặt Chu huynh đệ, chuyện nhỏ năm đó, qua rồi thì thôi.”

“Hừ…” Tiền Tiểu Vân hừ lạnh, sau đó gật đầu:

“Ta biết rồi.”

Tiền Tiểu Vân lắc nhẹ túi tiền, bên trong e rằng có hai mươi Nguyên Tinh.

Thuyền rồng năm tầng cập bến, theo tiếng quát của người lái thuyền có tu vi thất phẩm, một cây cầu được thả từ mũi thuyền đến bờ.

“Thiếu gia.”

Thái Tề, người có tu vi Hắc Thiết, đưa tay ra hiệu:

“Ngài đi trước.”

“Ừ.”

Từ Thường gật đầu, bước lên bờ.

Từ Tú Trí, Tiền Tiểu Vân đi phía sau nhìn nhau, lặng lẽ đè nén sự bất mãn, đi theo ra khỏi bến.

Từ Thường là công tử Từ gia, khác với Từ Tú Trí, người này là đích tử của nhị phòng.

Tuy rằng không thể so sánh với những nhân tài của thế hệ này, nhưng cũng là hậu bối xuất sắc của Từ gia, khác xa Từ Tú Trí, người ở bên lề.

Từ Thường đến đây…

Chuyến đi này nhất định sẽ gặp trắc trở.

“Tí tách…”

Mưa phùn mông lung.

“Xem ra hôm nay chúng ta đến không đúng lúc.” Từ Thường đưa tay che mắt, người hầu ở phía sau vội vàng mở ô che mưa cho gã.

Từ Thường phất tay áo, vẻ mặt bất mãn:

“Thời tiết thế này thật là chán, quần áo dính vào người, thật khó chịu.”

“Gần Tiểu Lang đảo tuy rằng không nóng không lạnh, nhưng lại hay mưa.”, Tiền Tiểu Vân cười giải thích:

“Ở đây thường xuyên mưa, tuy rằng mưa không lớn, nhưng thời gian lại dài, Từ công tử xem, người lái thuyền ở đây, ai cũng đội nón lá, mặc áo tơi.”

“Haiz!”

Từ Thường cau mày:

“Đi thôi.”

“Không có ai đến đón sao?”

“Có.” Tiền Tiểu Vân chỉ về phía trước: “Chúng ta cũng mở một cửa hàng ở đây, đã gửi thư thông báo, xe ngựa bên kia chắc là đến đón chúng ta.”

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa ở phía xa liền chạy đến, rõ ràng là đã nhìn thấy bọn họ.

“Loại xe này…” Từ Thường câm nín, vẻ mặt ghét bỏ: “Thôi bỏ đi, mau vào thành, giải quyết xong chuyện ở đây rồi hãy nói.”

“Từ công tử nói đúng.” Tiền Tiểu Vân mặt không đổi sắc, vẫy tay với người đến: “Chúng ta vào thành.”

Tuy rằng Tiền Tiểu Vân vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chìm xuống.

Lai giả bất thiện!

Quán rượu.

Nằm bên đường.

Nơi này không phải là khu phồn hoa, thức ăn không đắt, nhưng lại có rất nhiều thực khách, dù sao, người giàu ít, nhưng người bình thường thì rất nhiều.

Vẫn chưa đến giờ ăn.

Tầng hai chỉ có một người ngồi ở vị trí dựa cửa sổ.

Mái hiên che khuất mưa phùn, nhưng thỉnh thoảng có gió mạnh thổi qua, vẫn có mấy giọt mưa tinh nghịch rơi xuống quần áo người đó.

Chu Giáp sờ mặt nạ, trầm ngâm suy nghĩ.

Mặt nạ màu đỏ tươi, như thể được dệt từ một loại dây leo, bề ngoài hơi thô ráp, mặt tiếp xúc với da lại rất trơn.

Thứ này là một dị bảo.

Đeo lên mặt có thể che giấu khí tức trên người.

Kiểu dáng kỳ lạ, càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Mặt nạ này cũng là biểu tượng của lâu chủ Huyết Đằng lâu, chủ nhân của chiếc mặt nạ này đã từng gây sóng gió ở Thạch Thành.

Bây giờ…

Nó lại rơi vào tay Chu Giáp.

Cùng với mặt nạ, còn có mấy địa điểm bí mật, có thời gian, Chu Giáp nên đến đó khám phá, có lẽ sẽ có bất ngờ.

“Cạch… cạch…”

Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên.

Chu Giáp lật tay, mặt nạ Huyết Đằng biến mất.

“Chu huynh!”

Trần Oanh mặc bộ đồ bó màu đỏ, bước lên tầng hai, chắp tay chào:

“Huynh mất tích một thời gian, nghe nói huynh cảm ngộ đất trời, trở thành Hắc Thiết, thật là đáng chúc mừng.”

Trần Oanh giọng điệu cảm thán, không giấu được vẻ hâm mộ.

Trước kia…

Tu vi của hai người tương đương, bây giờ, nàng vẫn là cửu phẩm, còn Chu Giáp đã là Hắc Thiết, địa vị khác biệt một trời một vực.

Trong lòng Trần Oanh có chút khó chịu.

“Chỉ là may mắn thôi.” Chu Giáp mỉm cười, đánh giá Trần Oanh: “Trần cô nương tinh khí dồi dào, xem ra sắp đến thập phẩm rồi.”

“Mượn lời chúc tốt đẹp của huynh.” Trần Oanh liếc mắt đưa tình, nhìn bàn trước mặt Chu Giáp, hoặc là nói nhìn những tấm thiệp mời trên bàn.

Sau đó, Trần Oanh thở dài:

“Xem ra ta đến muộn.”

“A…” Chu Giáp bất lực nói:

“Ta chọn nơi này chính là để tránh phiền phức, không ngờ vẫn bị người ta tìm đến, ta đã nhận được bảy tấm thiệp mời.”

“Bây giờ phải thêm một tấm.” Trần Oanh bước đến gần, đưa thiệp mời cho Chu Giáp: “My tiểu thư muốn gặp huynh.”

“Lôi My sao?” Chu Giáp nhận lấy thiệp mời, tiện tay đặt sang một bên: “Lôi Thành, Lôi Nghiệp, con trai Lôi bang chủ, còn có Cừu Ứng Thần, con trai Cừu phó bang chủ, thậm chí là Hà trưởng lão, Tô gia, đều đã gửi thiệp mời.”

“Xem ra…”

Chu Giáp mỉm cười:

“Vị trí bang chủ đang được tranh giành rất quyết liệt.”

“Chu huynh.” Trần Oanh nghiêm giọng nói: “Thiên Hổ bang là do Lôi bang chủ dùng đao để tạo dựng, vị trí bang chủ nhất định phải là người họ Lôi, Lôi Tù đã đi theo bang chủ, người được chọn làm bang chủ đương nhiên phải chọn từ những người còn lại.”

“Lôi Thành ổn trọng có thừa, nhưng tiến thủ lại không đủ, tình hình trong bang bây giờ đang rất loạn, Lôi Thành không thể làm gì; Lôi Nghiệp tuổi còn nhỏ, khó có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục.”

“Chỉ có My tiểu thư, tuy rằng là phụ nữ, nhưng lại là nữ trung hào kiệt, tính cách kiên cường, không thua kém gì đấng nam nhi, rất giống bang chủ, có thể kế thừa vị trí bang chủ.”

0.54218 sec| 2404.156 kb