Người dịch: Whistle

Tuy rằng ngoài miệng kiêu ngạo, nhưng Đan Mộ Hoa cũng biết, cho dù là dốc toàn lực, lão ta cũng không phải là đối thủ của Chu Giáp.

Nhưng lão có đồng bọn!

Hơn nữa…

Chu Giáp đột nhiên bùng nổ, chắc chắn là đã sử dụng bí pháp kích thích tiềm năng, loại bí pháp này không thể nào duy trì lâu.

Chỉ cần kiên trì…

“Ầm ầm!”

Suy nghĩ của Đan Mộ Hoa bị lôi điện, đao mang cắt đứt.

Tuy rằng suy nghĩ của lão ta rất hay.

Nhưng mà…

Lôi quang mang theo đao mang tung hoành, uy lực bất chấp bộc phát, từng luồng lôi điện xuất hiện, không ngừng gia trì.

Lôi điện cuồn cuộn khiến cho ý niệm của Chu Giáp không ngừng tăng cao.

Một đao mạnh hơn một đao.

Đao quang cuồn cuộn như biển.

Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh do Lôi Bá Thiên sáng tạo mạnh mẽ khó tin, theo thời gian, uy lực lại càng thêm mạnh.

Trong phạm vi trăm trượng.

Nguyên Lực trong không gian giống như phễu, dưới sự khống chế của một luồng sức mạnh thần bí, va chạm, bùng nổ, sinh ra lôi điện nhỏ bé.

Lôi điện dồn vào, rơi xuống đao mang.

Đao quang cuồn cuộn, không ngừng nghỉ.

Liệt Thiên Thủ…

Bắt đầu sụp đổ.

“Xì…”

Trên Huyền Binh Hắc Thiết của Đan Mộ Hoa lặng lẽ xuất hiện một vết nứt.

“Rắc!”

Ánh sáng phòng ngự, hắc mang tôi luyện thân thể bị lôi điện chém nứt toác.

“A!” Đan Mộ Hoa ngửa mặt lên trời gầm rú.

Viên Hi Thanh nghiến răng, liều mạng tấn công.

Chu Giáp đang ở trung tâm của vòng xoáy, vừa vung đao, vừa dồn hết sức vào Tam Trọng Khiên Phản.

“Ầm!”

Không gian dừng lại.

Thời gian như thể đóng băng.

Kiếm của Viên Hi Thanh, móng vuốt của Nhiếp Quan Văn, loan đao của Liêu trưởng lão, Tú Kiếm của Phi Hoa tiên tử Ngọc Tranh Phù, đánh vào tấm khiên.

Còn đao quang, thì ép sát Đan Mộ Hoa.

“Ầm…”

Khiên vỡ vụn.

Chu Giáp phun ra một ngụm máu, mang theo lôi điện lao đến, Nộ Lôi Đao gào thét.

“Ngươi muốn đao?”

“Ta cho ngươi!”

“Tiếp chiêu!”

“Tiếp chiêu đi!”

Từng luồng đao quang liên tiếp đánh vào Đan Mộ Hoa, chém nát Huyền Binh Hắc Thiết, chặt đứt hai tay, xuyên qua đầu, ngực, bụng.

“Phụt!”

Lưỡi đao mắc kẹt trên xương, bị hai bàn tay không cam lòng nắm chặt.

Đan Mộ Hoa…

Chết!

Chu Giáp mềm nhũn.

“A!”

Nhiếp Quan Văn gầm lên, liều mạng lao đến: “Lâu chủ, họ Chu kia, ta muốn ngươi chết!”

Liêu trưởng lão cũng nghiến răng, hai người bọn họ là tâm phúc được Đan Mộ Hoa bồi dưỡng nhiều năm, ngay cả tính mạng cũng là do Đan Mộ Hoa ban tặng.

Lúc này, bọn họ liều mạng lao về phía Chu Giáp.

“Rầm!”

Móng vuốt, loan đao đánh vào Huyền Binh chiến giáp, đánh bay Chu Giáp mấy mét, hai người lại đến gần, nhưng trước mặt bọn họ lại là phủ quang.

Ngũ Lôi Phủ!

Mắt Chu Giáp lóe lên lôi quang, tay phải cầm rìu, giống như Lôi Thần điều khiển lôi điện, vung tay chém mạnh vào Liêu trưởng lão.

Tay trái Chu Giáp nắm chặt, toàn thân kình lực bộc phát, móng vuốt nát vụn dưới nắm đấm.

“Phụt!”

Lưỡi rìu chém vào cổ Liêu trưởng lão, Ngũ Lôi bùng nổ, Lôi đình chi lực ầm ầm xé nát thân thể Liêu trưởng lão, máu thịt bay tứ tung.

Nắm đấm của Chu Giáp cũng đánh vào trong cơ thể Nhiếp Quan Văn, lấy ra một trái tim vẫn còn đang đập.

“Bụp!”

Chu Giáp nắm chặt, bóp nát trái tim.

Thực chất, thực lực của Nhiếp Quan Văn không yếu, nhưng ông ta bị thương quá nặng, ngược lại, còn không bằng Liêu trưởng lão, ngay cả một quyền của Chu Giáp cũng không đỡ nổi.

“Chu quản sự…”, Phi Hoa tiên tử mặt mày trắng bệch, nàng ta đang định lao đến, nhưng lại đột nhiên dừng lại, lặng lẽ lùi về sau, vẻ mặt vừa cứng đờ, vừa sợ hãi: “Đây là… hiểu lầm, ta bị ép buộc.”

“Ầm!”

Phi Hoa tiên tử còn chưa nói hết câu đã bị lôi quang bao phủ, chỉ trong nháy mắt, nàng ta và hòn non bộ phía sau đều nát vụn.

Chu Giáp xoay người, nhìn Viên Hi Thanh.

Lúc này, Chu Giáp toàn thân đầy máu, trên mặt là sát khí, lưỡi rìu trong tay được lôi điện bao phủ, vô số tia điện nhỏ quấn quanh, lóe sáng.

Chu Giáp bước chân, bốn phương tám hướng rung chuyển.

“Sư đệ.” Viên Hi Thanh sợ hãi, theo bản năng lùi lại: “Có chuyện gì, từ từ nói.”

“Sư phụ… Đan Mộ Hoa đã chết, ngươi có thể tiếp quản vị trí của ông ta, sau này, Thiên Hổ bang, Huyết Đằng lâu đều là của ngươi.” Viên Hi Thanh càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động: “Sư đệ, với thực lực của ngươi, ai ở Thiên Hổ bang dám không phục?”

“Chỉ cần trở thành Hắc Thiết, cho dù là hai gia tộc trên Tiểu Lang đảo cũng sẽ không có ý kiến gì, với nội tình của sư đệ, trở thành Hắc Thiết, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Còn về phần Huyết Đằng lâu…” Viên Hi Thanh ánh mắt lóe lên: “Ta có thể giúp ngươi.”

“Ta biết tất cả địa điểm bí mật của Huyết Đằng lâu, cũng biết danh sách tất cả nhân viên, còn biết thủ đoạn mà Đan Mộ Hoa dùng để khống chế bọn họ. Chỉ cần ta ra mặt, ngươi có thể tiếp quản Huyết Đằng lâu một cách hoàn chỉnh. Thế nào?”

Viên Hi Thanh vội vàng nói: “Hai sư huynh đệ chúng ta hợp lực, không… ta nguyện ý phò tá sư đệ, nắm giữ thế lực vốn thuộc về Lôi Bá Thiên, Đan Mộ Hoa.”

“Cạch…”

Chu Giáp dừng bước.

Viên Hi Thanh nhìn thấy vậy, liền vui mừng:

“Sư đệ, ngươi đồng ý?”

“Vèo!”

Rìu hai lưỡi hóa thành tia chớp, xé toạc không gian, vẽ thành một đường cong, chém vào mặt, chặt đầu.

Viên Hi Thanh cứng đờ.

“Đáng tiếc.”, Chu Giáp chậm rãi bước đến gần, rút rìu, nhỏ giọng nói, giọng khàn khàn: “Ta không tin ngươi.”

“Bịch!”

Viên Hi Thanh ngã xuống.

Một lúc sau.

Chu Giáp toàn thân đầy máu, đứng trong đống đổ nát, bóng dáng cô độc.

Xung quanh…

Không còn ai sống sót.

Chu Giáp nhìn xung quanh, gió lạnh thổi, tường đổ nát, thi thể la liệt, bừa bộn, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.

“Giá!”

“Giá!”

Tiếng hét chói tai của người đánh xe vang vọng trong rừng.

Xe ngựa xa hoa, khoang xe tinh xảo, dưới sức kéo của thiên mã, di chuyển trên con đường núi phức tạp, nhưng bên trong lại êm ái.

Trong khoang xe.

Lôi phu nhân, Lý Liên Vận mặc váy dài sang trọng, đầu đội trâm cài hình phượng hoàng, trang điểm tinh xảo, hai tay nắm chặt váy.

0.47063 sec| 2408.102 kb