Người dịch: Whistle

Quách Ngộ Đoạn chết, Thiên Thủy trại sắp tan rã, Đan Mộ Hoa sẽ dẫn dắt Thiên Hổ bang bước lên độ cao mà Lôi lão hổ chưa từng có.

Cái tên Đan Mộ Hoa cũng sẽ thay thế Lôi Bá Thiên, trở thành bá chủ!

Người ở vị trí cao ghét nhất là người khác phản kháng ý chí của mình, đặc biệt là vào lúc đắc ý như bây giờ.

Đan Mộ Hoa không lo lắng thực lực của mình không đủ, không thể ổn định cục diện.

Lôi Bá Thiên có thể có ngày hôm nay, thực lực của ông ta chỉ chiếm một phần, quan trọng nhất là sự ủng hộ của Tiểu Lang đảo.

Mấy năm nay…

Đan Mộ Hoa đã sớm buộc lợi ích của mình với một số người trên đảo.

So với Lôi Bá Thiên, bọn họ càng muốn để Đan Mộ Hoa đứng ra, dù sao, làm như vậy sẽ có lợi hơn cho bọn họ.

Hơn nữa, mối đe dọa duy nhất là phó bang chủ Cừu Bá Uy cũng đã chết, không còn ai ở Thiên Hổ bang có thể chống lại ý chí của Đan Mộ Hoa.

“Chu quản sự.”

Phi Hoa tiên tử Ngọc Tranh Phù cười duyên đến gần:

“Sư tôn ngươi hôm nay đã được toại nguyện, đáng chúc mừng, Lôi lão hổ kia tính cách ngang ngược, thích gây chuyện, bá đạo có thừa, còn vương khí lại không đủ.”

“Sao có thể so sánh với thủ đoạn nhẫn nhục của Đan lâu chủ?”

Nói xong, Ngọc Tranh Phù đưa tay ra:

“Đưa đồ cho ta.”

Ngọc Tranh Phù ít nhất cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng công pháp đặc biệt, am hiểu dưỡng nhan, nhìn dung mạo chỉ như hơn ba mươi tuổi.

Ánh mắt quyến rũ, người tỏa ra hương hoa, khiến người ta theo bản năng không nỡ từ chối.

“Đan lâu chủ tuy rằng chưởng pháp tinh thông, nhưng lại không giỏi đao pháp, hơn nữa cũng chưa từng tu luyện Tử Lôi Đao Pháp, thanh đao này rơi vào tay ông ta, e rằng là chọn nhầm người.”

Chu Giáp cười, thu đao, chặnơ động tác của Ngọc Tranh Phù, nói:

“Ngược lại là Chu mỗ ta, cùng một nhánh với Lôi bang chủ, thanh đao này nên thuộc về ta, chắc là Lôi bang chủ dưới suối vàng, cũng sẽ không có ý kiến.”

“Hả?”

“Ồ”

“Rắc…”

Mọi người kinh ngạc, khó tin nhìn Chu Giáp, Đan Mộ Hoa mặt mày âm trầm, phiến đá dưới chân ông ta đột nhiên vỡ nát.

“Sư đệ!”

Viên Hi Thanh hét lớn:

“Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?”

Đan lâu chủ?

Đây là cách mà đồ đệ nên gọi sao?

Tên sư đệ này điên rồi sao?

“Tốt!”

“Tốt lắm!”

Cơ mặt Đan Mộ Hoa co giật, liên tục gật đầu:

“Lôi Bá Thiên cũng có vài tên thuộc hạ trung thành, ta không ngờ, ngoài Cừu Bá Uy ra, vậy mà còn có đồ đệ của Đan mỗ ta.”

“Tốt lắm!”

Đan Mộ Hoa sầm mặt:

“Đã ngươi không màng tình nghĩa sư đồ, vậy Đan mỗ ta cũng không ngại đại nghĩa diệt thân, nếu đã trung thành với Lôi Bá Thiên như vậy thì ngươi đi bồi gã ta đi.”

“Vèo!”

“Keng!”

Đan Mộ Hoa vừa dứt lời, tiếng va chạm đã vang lên.

Ngọc Tranh Phù khẽ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, nhưng lại không tiến mà lùi, thân hình giống như cỏ lau, nhường chỗ cho những người phía sau.

Đối phó với một tên Phàm Giai, không cần nàng ta ra tay.

“Chu quản sự, đắc tội.”

Người lên tiếng hình như họ Từ, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Đan Mộ Hoa, làm mấy việc lặt vặt, cũng quen mặt với Chu Giáp.

Lúc này, gã ta cười lạnh, lao về phía Chu Giáp, không hề nể mặt tình cũ.

Tay phải Từ Khai cầm kiếm, kiếm quang lóe sáng, tay trái lặng lẽ ấn vào một thứ gì đó, đột nhiên kích hoạt.

“Bùm!”

Ống phóng tên được giấu trong tay áo khẽ run, mấy chục cây kim mỏng như lông trâu được tẩm kịch độc bắn ra.

Kim độc sắc bén, giỏi phá ngoại công.

Dưới sự che giấu của kiếm quang, càng thêm khó phòng bị.

Dựa vào chiêu này, Từ Khai đã từng đánh lén mấy tên cao thủ thập phẩm, tuy rằng thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng có thể thắng là được.

Chu Giáp mặt không đổi sắc, như thể không hề phát hiện kim độc đang lao đến, đợi đến khi kim độc đến gần trong vòng 30cm, hắn mới có động tác.

“Keng…”

Tiếng đao khẽ kêu vang.

Âm thanh trong trẻo, vang dội, như tiếng chuông lớn vang vọng khắp nơi.

Đao quang lóe lên!

Tốc độ ra đao cực nhanh, thậm chí còn phá vỡ rào cản âm thanh, tạo thành âm thanh tương tự như tiếng nổ, từng vòng sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lan ra.

Tử Lôi Đao Pháp - Thiên Toàn Lôi Chuyển!

Trong mắt Từ Khai, một luồng đao mang giống như lôi điện xuất hiện trước mặt Chu Giáp, sau đó, lôi điện ngoằn ngoèo giống như cành cây, trong nháy mắt đã mọc ra rất nhiều nhánh.

Mỗi nhánh vừa vặn chắn trước kim độc.

Lôi điện cuồng bạo, nhưng vào lúc này lại lộ ra vẻ đẹp.

Lôi điện bùng nổ, giống như một bức tranh dần dần được mở ra, mấy chục cây kim mỏng như lông trâu lần lượt hiện hình.

“Keng…”

Tiếng động vang lên, kim độc bay tán loạn.

Từ Khai nheo mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy lôi điện trước mặt đột nhiên tập trung, lặng lẽ lướt qua con ngươi của gã ta.

“Phụt!”

Chu Giáp tay cầm đao, người trước mặt cứng đờ, một vết máu từ trán xuất hiện, lan xuống, Từ Khai bị chém thành hai nửa.

“Bịch!”

Hai nửa thi thể ngã xuống, mỗi bên là một con mắt chết không nhắm mắt.

Vết thương đông cứng, trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cao của lôi điện nấu chín.

Không gian trở nên yên tĩnh.

Ngay cả mấy cao thủ Hắc Thiết cũng không nhịn được phải nheo mắt.

Tử Lôi Đao Pháp cương mãnh, uy lực vô song, cũng có nghĩa là rất khó để thi triển những biến hóa tinh diệu, đừng nói đến âm dương kết hợp.

Còn bây giờ…

Trong tay Chu Giáp, đao pháp cuồng bạo lại giống như phụ nữ thêu hoa, tinh tế, xuất thần nhập hóa.

Đặc biệt là đao cuối cùng, nhanh như chớp, chuyển động như lôi, không tiếng động, khiến cho mấy Hắc Thiết cũng phải lạnh sống lưng.

“Tinh diệu đến cực điểm”!

“Giết!”

Mấy người phía sau Từ Khai lạnh sống lưng, nhưng lại không dám dừng lại, bọn họ quát lớn, thi triển tuyệt kỹ tấn công từ nhiều hướng.

Những người đến đây hôm nay đều là tinh nhuệ của Thiên Hổ bang.

Người yếu nhất cũng là bát phẩm.

0.51072 sec| 2406.953 kb