Người dịch: Whistle
“Sư huynh, cần gì phải như vậy.” nhưng Đan Mộ Hoa lại mặt không đổi sắc, ông ta bước đến gần: “Nhiều năm nay, ta vẫn luôn tìm thầy tìm thuốc, đều là vì hôm nay, chẳng lẽ huynh chưa từng nghi ngờ loại trà đặc mà mình uống mỗi ngày sao?”
“Đan mỗ ta nhiều năm chẩn đoán, vất vả lắm mới tìm được độc dược có thể hạ độc sư huynh, hôm nay độc phát, chẳng lẽ hiện giờ sư huynh không cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, kình lực khó có thể vận chuyển?”
“Cho dù ta không ra tay, hôm nay, huynh cũng phải chết.”
Lôi Bá Thiên run rẩy, mặt mày trắng bệch.
“Cũng phải cảm ơn sư huynh.”, Đan Mộ Hoa mỉm cười: “Không chỉ giúp ta có được địa vị như ngày hôm nay, mà còn giúp ta nuôi dưỡng một đứa con trai tốt.”
Lôi Bá Thiên cứng người, trừng mắt nhìn Đan Mộ Hoa, giọng nói khàn khàn:
“Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì.”, Đan Mộ Hoa nói: “Chẳng phải sư huynh đã từng nói, Lôi Tù rất giống ta sao?”
“Phụt!”
Lôi Bá Thiên đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Vèo!”
Đan Mộ Hoa lóe lên, xuất hiện trước mặt Lôi Bá Thiên, sáu mươi tư thức Liệt Thiên Thủ biến hóa thành trùng trùng tàn ảnh, liên tiếp đánh ra.
“Rầm!”
Lôi Bá Thiên ngã xuống đất.
Toàn thân xương cốt gãy hết, trên mặt cũng bị đánh mấy lần, xương sọ biến dạng, ông ta giống như người bùn.
Chỉ còn lại một luồng bi phẫn.
“A!”
Lôi Bá Thiên gầm lên giận dữ, bóng dáng tàn tạ trên mặt đất đột nhiên bay lên, cánh tay cụt vung Nộ Lôi Đao, ngực, bụng gào thét:
“Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!”
“Ra tay!”
“Cùng xông lên!”
Trong nháy mắt, mọi người biến sắc, tuy rằng không nhìn thấy đao quang, nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng, bọn họ lao về phía Lôi Bá Thiên.
“Ầm!”
“Ầm!”
…
Lôi quang chói mắt quét ngang bốn phương tám hướng, từng bóng người bị đánh bay, có người thân thể đen như than, rõ ràng là đã chết, có người thì miệng phun máu tươi, loạng choạng lùi lại.
Còn bóng người ở giữa sân, lảo đảo, trừng mắt nhìn một người nào đó, cuối cùng ngã xuống đất.
“Bịch!”
Lôi Bá Thiên trừng mắt, chết không nhắm mắt.
“Phụt!”
Đan Mộ Hoa phun ra một ngụm máu, nhìn thấy vậy, ông ta không nhịn được phải ngửa mặt lên trời cười lớn, điên cuồng.
“Ha ha…”
“Ha ha!”
“Họ Lôi kia, cuối cùng ngươi cũng chết!”
“Mấy chục năm!”
“Ta đã đợi mấy chục năm! Ở bên cạnh ngươi, chịu đựng mấy chục năm, nhẫn nhịn mấy chục năm, ngươi… cuối cùng cũng chết!”
Đan Mộ Hoa cười to, cười đến đau lòng, thậm chí là hai mắt nhòe lệ, vết thương tái phát, ông ta vẫn cười lớn, như điên, như ma, giải tỏa sự uất ức mấy chục năm.
“Cạch…”
Một bóng người chậm rãi bước đến trước mặt Lôi Bá Thiên, đưa tay nắm hờ, sau đó nhặt Nộ Lôi Đao lên.
“Đồ đệ ngoan.”, Đan Mộ Hoa hít sâu, ngẩng đầu: “Đưa đao cho ta.”
“Ừm…”, Chu Giáp hé miệng, sờ lưỡi đao, chậm rãi nói: “Ta thấy, thanh đao này, ta nên giữ thì hơn.”
…
Địa Dũng Tinh: Ngũ Lôi!
Điều khiển Lôi đình chi lực, thượng Tử Phủ, nhập Tiên Đô, hợp Thần Tiêu, ngự chu thiên Ngũ Lôi chi lực.
Thuộc tính lôi, uy lực tăng cường.
Nguyên Tinh trên người Lôi Bá Thiên, không nằm ngoài dự đoán, chính là thuộc tính lôi, đặc tính là Ngũ Lôi, có nghĩa là năng lực điều khiển lôi điện.
Chu Giáp nhắm mắt lại.
Theo Nguyên Tinh nhập thể, một luồng Nguyên Lực hùng hậu ập đến, với tốc độ kinh người, gột rửa toàn thân, tăng cường tu vi cho Chu Giáp.
Chỉ trong chốc lát, Chu Giáp đã thập phẩm viên mãn.
Màn hình trong thức hải lóe sáng, từng dòng chữ xuất hiện.
Tên: Chu Giáp.
Tu vi: Phàm Giai thập phẩm viên mãn.
Nguyên Tinh: Thiên Anh Tinh (Đặc tính: Chưởng Binh), Địa Dũng Tinh (Đặc tính: Ngũ Lôi), Địa Hùng Tinh (Đặc tính: Long Hổ), Địa Mãnh Tinh (Đặc tính: Bạo Lực), Địa Mặc Tinh (Đặc tính: Thính Phong), Thiên Huyền Tinh (Đặc tính: Càn Khôn tàn), Địa Phụ Tinh (Đặc tính: Ngự Thủy tàn).
Công pháp: Tam Nguyên Chính Pháp viên mãn.
Võ kỹ: Tam Trọng Khiên Phản viên mãn, Tử Lôi Phủ Pháp viên mãn, m Sát Đoạt Mệnh Kiếm tinh thông, Nạp Nhĩ Bí Tức Thuật viên mãn, Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ viên mãn, Thiết Giáp Thân tinh thông, Tam Thân Bộ, Cự Mãng Thổ Châu…
Theo Nguyên Tinh nhập thể, không chỉ có tu vi tăng cường.
Một số cảm ngộ về Lôi đình chi lực cũng tự nhiên xuất hiện trong lòng Chu Giáp.
Cấp bậc của Tử Lôi Phủ Pháp rất cao, cho dù có đặc tính Chưởng Binh gia trì, nội tình đầy đủ, nhưng từ khi tu luyện đến nay, vẫn còn cách đại viên mãn rất xa.
Còn bây giờ…
“Ùm…”
Thức hải rung chuyển, màn hình lóe sáng.
Con số đại diện cho kinh nghiệm phía sau Tử Lôi Phủ Pháp tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong chốc lát, đã từ viên mãn tăng lên đại viên mãn, đại diện cho võ học tông sư.
Đồng thời…
Tử Lôi Phủ Pháp đại viên mãn lại thay đổi, dung hợp Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh, biến thành Ngũ Lôi Phủ Pháp.
Ngũ Lôi Phủ Pháp: Tinh thông.
“Sư đệ.”
Giọng nói của Viên Hi Thanh vang lên bên tai Chu Giáp:
“Đừng cố chấp nữa, ta biết sư bá đối xử rất tốt với đệ, nhưng đệ cũng phải biết, ai mới là sư phụ của mình, ai mới là người nên thân thiết.”
Viên Hi Thanh giọng điệu ôn hòa, không có sát khí, nhưng ý cảnh cáo lại rất rõ ràng.
Vì kế hoạch hôm nay, Đan Mộ Hoa đã chuẩn bị, tính toán mấy chục năm, bây giờ công thành, đang hưng phấn, tốt nhất là không nên đắc tội.
Tuy rằng Chu Giáp là đồ đệ của Đan Mộ Hoa, nhưng tình nghĩa sư đồ không sâu đậm.
Nếu như Chu Giáp tự chuốc lấy khổ, nể tình cũ, e rằng…
Sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đan Mộ Hoa hơi nhíu mày, vẻ mặt bất mãn.
Lúc này, ông ta giống như Lôi Bá Thiên lúc nãy, đang ở trên đỉnh cao, kế hoạch mấy chục năm đã được thực hiện, trong lòng vô cùng vui sướng.
Sự uất ức, khổ sở trước kia đều biến mất.
Hơn nữa, còn có một luồng bá khí nhìn xuống chúng sinh từ trong lòng Đan Mộ Hoa dâng lên.
Không còn Lôi Bá Thiên, Thiên Hổ bang vẫn còn.
Kế hoạch Huyết Đằng lâu gia nhập Thiên Hổ bang cũng sẽ không thay đổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo