Người dịch: Whistle
Thời gian như thể trở lại mấy chục năm trước, lúc ba người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, bây giờ đều đã đầu bạc.
“Rầm!”
Nhiếp Quan Văn vung tay, đập mạnh chén rượu xuống đất, trừng mắt nhìn Lôi Bá Thiên:
“Họ Lôi kia, hôm nay Nhiếp mỗ ta muốn lĩnh giáo Tử Lôi Đao Pháp của ngươi lần nữa.”
“A!”
Nhiếp Quan Văn gầm lên giận dữ, quần áo trên người bay phần phật, từng sợi xích sắt điên cuồng nhảy múa như rắn, mặt đất vừa chạm vào liền vỡ vụn, tường cũng bị quét ngang, sụp đổ.
“Tử Lôi Đao Pháp sao?”, Lôi Bá Thiên cảm khái.
Người bạn trước kia cuối cùng cũng xa cách với ông ta.
Từ mười năm trước, Tử Lôi Đao Pháp đã không còn là át chủ bài của Lôi Bá Thiên, chỉ là rất ít người có thể khiến ông ta phải thi triển Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh.
Còn Nhiếp Quan Văn…
Vẫn cho rằng thủ đoạn mạnh nhất của Lôi Bá Thiên là Tử Lôi Đao Pháp.
“Ầm…”
Nhiếp Quan Văn gầm rú lao đến, từng sợi xích sắt to bằng cánh tay giống như độc long xuất động, cương kình ma sát với không khí, tấn công Lôi Bá Thiên.
Khí thế uy mãnh đáng sợ.
Nhưng so với Quách Ngộ Đoạn thì lại kém hơn rất nhiều.
“Cũng được.” Lôi Bá Thiên chậm rãi rút đao: “Để ta tự mình tiễn ngươi.”
Xuân Lôi Cức Bạo!
Lôi quang chói mắt lóe lên, va chạm với xích sắt, xích sắt to lớn như rắn độc bị đánh trúng chỗ hiểm, đứt rời từng đoạn một.
“Phụt!”
Nhiếp Quan Văn lùi lại, Lôi Bá Thiên phun máu.
“Tại sao lại như vậy?”, Lôi Bá Thiên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, vẻ mặt khó hiểu.
“Sư huynh!”, Đan Mộ Hoa biến sắc, vội vàng chạy đến dìu: “Huynh sao vậy?”
“Không sao.”, Lôi Bá Thiên phất tay: “Có lẽ là do lúc giao đấu với Quách Ngộ Đoạn…”
“Phốc!”
Lôi Bá Thiên còn chưa nói hết câu, cơ thể đột nhiên cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống, một đoạn kiếm sắc bén xuất hiện ở trước ngực, không nhuốm máu.
“Ầm!”
“Ầm ầm…”
Vô số lôi quang từ trong cơ thể Lôi Bá Thiên bộc phát, đánh nát mái nhà, mặt đất, quét ngang bốn phương tám hướng, bất chấp bùng nổ.
Còn một bóng người đã sớm né tránh lôi điện.
“Tại sao?” Lôi Bá Thiên loạng choạng, cầm đao gầm lên: “Tại sao?”
Lôi Bá Thiên không hiểu, căn bản không thể nào hiểu nổi, tại sao huynh đệ kết nghĩa mấy chục năm lại đánh lén ông ta, vào lúc ông ta đạt đến đỉnh cao nhân sinh, đẩy ông ta xuống vực sâu.
Trường kiếm vẫn đâm xuyên qua tim, nhưng cơn đau trên cơ thể lại không bằng sự phản bội của huynh đệ.
Tức giận, không cam lòng, bi thương…
Tất cả đều dâng lên trong lòng.
Lôi Bá Thiên ngửa mặt lên trời gầm rú, tóc tai rối tung, máu tươi từ tim chảy xuống, giống như thủy ngân nặng trĩu, từng giọt, từng giọt, rơi xuống đất.
Cùng lúc đó.
Trong đại sảnh.
Đột nhiên hỗn loạn.
Phi Hoa tiên tử tấn công Cửu Như thiền sư đang bị thương nặng, Liêu Trường Long tấn công hộ pháp, quản sự bên cạnh, những người khác cũng rút binh khí.
Những người còn chưa kịp phản ứng đã bị đồng bọn giết chết.
Trong nháy mắt.
Cả đại sảnh nhuốm máu.
Không chỉ có đại sảnh.
Bên ngoài cũng vang lên tiếng chém giết, kêu la thảm thiết.
Biến cố đột ngột xuất hiện.
Viên Hi Thanh nhẹ nhàng ấn Chu Giáp đang định ra tay, nhỏ giọng nói:
“Sư đệ, không cần hành động thiếu suy nghĩ, cứ chờ xem là được.”
Chu Giáp mặt mày âm trầm, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn Cửu Như thiền sư bị Phi Hoa tiên tử giết chết, lại nhìn Lôi Bá Thiên.
Còn có Đan Mộ Hoa, người đang rất bình tĩnh.
Nhiếp Quan Văn cố gắng bò dậy, miệng khạc máu, nhưng trên mặt lại là vẻ vui mừng, ông ta bước đến bên cạnh Đan Mộ Hoa, quỳ một gối xuống:
“Thuộc hạ, bái kiến lâu chủ.”
“May mắn đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Những xiềng xích trên người, xương bả vai bị xuyên thủng, vậy mà lại là giả.
Lâu chủ?
Chu Giáp nhướng mày.
Lôi Bá Thiên cũng dừng lại.
“Là ngươi?”, ông ta trừng mắt nhìn Đan Mộ Hoa, tức giận nói: “Ngươi là lâu chủ Huyết Đằng lâu?”
“Nếu không thì sao?”, Đan Mộ Hoa mỉm cười: “Sư huynh, ngoài ta ra, còn ai có thể hiểu rõ hành động của Thiên Hổ bang như vậy, mấy chục năm cũng không bị huynh tiêu diệt?”
“Ngoài ta ra, còn ai có thể cứu Nhiếp Quan Văn vào ngày hôm đó?”
“Tại sao?”, Lôi Bá Thiên run rẩy, tay cầm đao cũng run, ông ta gầm lên: “Tại sao?”
“Ngươi còn nhớ lần đầu tiên ngươi gặp ta và Liên Vận không?”, so với sự phẫn nộ của Lôi Bá Thiên, Đan Mộ Hoa lại rất bình tĩnh: “Lúc đó, ngươi nói, hai ta có tướng tỷ đệ.”
“Nhưng thực chất…”, Đan Mộ Hoa thở dài, nói: “Hai ta không phải là có tướng tỷ đệ, mà là tướng phu thê.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Lôi Bá Thiên nhìn chằm chằm Đan Mộ Hoa, ánh mắt phức tạp, một lúc sau, ông ta mới cười thảm:
“Sư đệ, ngươi thực sự đã cho ta một bất ngờ rất lớn!”
“Cho nên, từ lúc đó, ngươi đã lợi dụng ta? Tình nghĩa huynh đệ mà ta luôn tin tưởng, thì ra, ngay từ đầu đã là giả?”
“Sư huynh háo sắc, ai cũng biết.”, Đan Mộ Hoa nói: “Lúc đó, thực lực của ta không đủ, địa vị thấp kém, làm sao có thể đối đầu với huynh? Ngược lại, chi bằng lợi dụng sư huynh, có thể bái sư ở Tiểu Lang đảo, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Đủ rồi!”, Lôi Bá Thiên gầm lên giận dữ, lần lượt chỉ vào mọi người: “Đám tiểu nhân, cho dù nói hay đến đâu cũng chỉ là tiểu nhân, Lôi mỗ ta nhiều năm nay đúng là mắt mù, vậy mà lại kết giao với ngươi!”
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi, thì ra đều đã phản bội ta, đều đáng chết!”
“Chu Giáp!”
Lôi Bá Thiên hét lớn, nhìn Chu Giáp đang bị Viên Hi Thanh khống chế, tuy rằng Lôi Bá Thiên biết Chu Giáp không phản bội mình, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lùng.
“Đan Mộ Hoa!”
“Cho dù các ngươi đã phản bội ta, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi, cũng muốn giết ta sao?”
“Mơ tưởng!”
Lôi Bá Thiên ngửa mặt lên trời gầm rú, lôi quang trên người bùng nổ, đánh bay mái nhà, gần như san bằng cả căn nhà.
Uy thế mạnh mẽ khiến cho những người khác sầm mặt.
Đúng vậy.
Nếu như Lôi Bá Thiên còn toàn thịnh, thậm chí cho dù là bị thương, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo