Người dịch: Whistle
Tiếng cười…
Chấn động một phương.
Thậm chí có người còn bất chấp hét lớn, để thể hiện tâm trạng.
Mấy chục năm qua, Thiên Thủy trại, Thiên Hổ bang tranh đấu, ân oán đã tích lũy từ lâu, ai cũng không thể làm gì được đối phương, lần này, rốt cuộc cũng có kết quả.
Hơn nữa…
Bọn họ đã giành chiến thắng, sau này, cả Thạch Thành gần như nắm trong tay.
Sao có thể không hưng phấn!
“Đi thôi!”, Lôi Bá Thiên vung tay: “Mở tiệc, hôm nay chúng ta sẽ ăn uống no say.”
Sau đó, Lôi Bá Thiên hỏi:
“Bọn họ đến chưa?”
“Chắc là sắp đến rồi.” Viên Hi Thanh chắp tay: “Tin tức bang chủ chiến thắng trở về đã được truyền đi, chắc chắn bọn họ sẽ đến ngay, hôm nay là ngày song hỷ lâm môn của bang chủ.”
“Ha ha…”, Lôi Bá Thiên cười lớn: “Nói đúng.”
“Chúng ta vào trong.”
Mọi người vây quanh Lôi Bá Thiên bước vào bên trong, ông ta ra lệnh, đủ loại thức ăn, rượu ngon được mang lên liên tục.
“Của ngươi.”
Lôi Bá Thiên không biết từ đâu lấy ra một bình sứ ném cho Chu Giáp:
“Nguyên Chất Siêu phẩm mà ngươi muốn!”
“Đa tạ sư bá.” Chu Giáp nhận lấy, cất vào trong ngực, đồng thời giơ chén rượu lên, uống cạn.
“Sư đệ, sao lại chuẩn bị Nguyên Chất Siêu phẩm sớm như vậy?”, Viên Hi Thanh ngồi bên cạnh cười, giơ chén rượu lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thực ra, với tuổi tác của sư đệ, không cần phải vội vàng đột phá, ổn định thêm mấy năm, củng cố căn cơ, đến lúc đó, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
“Sư huynh nói đúng.”, Chu Giáp gật đầu: “Ta cũng chỉ là phòng ngừa chu đáo.”
“Ừ.”, Viên Hi Thanh gật đầu: “Ngươi tự biết là được.”
“Đúng rồi.”, Chu Giáp nhỏ giọng hỏi: “Còn ai muốn đến sao?”
Chu Giáp nhìn ra, tuy rằng mọi người đang ăn uống vui vẻ, nhưng lại có chút kiềm chế, hình như đang đợi ai đó.
“Là người rất quan trọng.”, Viên Hi Thanh nheo mắt, vẻ mặt kỳ lạ: “Lát nữa, ngươi sẽ biết.”
Không đợi lâu.
Theo tiếng hét lớn từ bên ngoài vang lên, mọi người trong phòng đều dừng lại, chỉ có Lôi Bá Thiên vẫn ăn uống tự nhiên.
Như thể không hề hứng thú với chuyện xảy ra bên ngoài.
Tiếng hét lớn không bao lâu đã dừng lại.
Tiếng bước chân nặng nề, tiếng xích sắt ma sát với mặt đất ngày càng gần.
“Vù…”
Một cơn gió lạnh xuyên qua cửa, gào thét bao phủ lấy toàn bộ, một bóng người tóc tai bù xù, toàn thân đầy máu xuất hiện trước cửa.
Người này dáng người cao lớn, khí thế bất phàm.
Nhưng tay chân lại bị xích sắt trói chặt, ngay cả xương bả vai cũng bị móng vuốt xuyên qua, nhưng thân hình vẫn rất kiêu ngạo.
“Nhiếp Quan Văn!”, Lôi Bá Thiên dừng động tác, nhìn người đến, giọng nói có chút cảm khái: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
Nhiếp Quan Văn?
Chu Giáp khẽ động.
Theo như Chu Giáp biết, từ mấy chục năm trước, Thạch Thành không còn cao thủ nào họ Nhiếp, nhưng nghe nói lâu chủ Huyết Đằng lâu họ Nhiếp.
“Lôi Bá Thiên!”, Nhiếp Quan Văn ngẩng đầu lên, tóc tai bay múa, lộ ra ngũ quan rõ ràng, trừng mắt nhìn Lôi Bá Thiên: “Ta không phục!”
“Không phục, thì sao?” Lôi Bá Thiên nheo mắt, hừ lạnh: “Đạo lý của thế giới này vốn dĩ là kẻ mạnh là vua, Nhiếp gia các ngươi không bằng Thiên Hổ bang, ngươi cũng không bằng ta, không phục thì sao?”
Lôi Bá Thiên trầm giọng, đột nhiên quát lớn, giống như tiếng sấm, mái nhà rung chuyển, vô số gạch, ngói lặng lẽ nứt toác.
Nhiếp Quan Văn im lặng.
Một lúc sau.
Ông ta mới khàn giọng nói:
“Từ hôm nay, Huyết Đằng lâu gia nhập Thiên Hổ bang, đầu của Nhiếp mỗ ta cũng lưu lại, nhưng ngươi không được giết thêm một người nào của Nhiếp gia nữa!”
“Không thành vấn đề.”, Lôi Bá Thiên hừ lạnh: “Chỉ cần bọn nhóc con kia không tự tìm đường chết, Lôi mỗ ta lười để ý.”
“Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
“Ngươi đã đến đây, chẳng lẽ còn cho rằng mình có quyền lựa chọn sao?”
Nhiếp Quan Văn nhắm mắt lại, vẻ mặt bi thảm.
Từ khi tin tức Lôi Bá Thiên muốn quyết đấu với Quách Ngộ Đoạn được truyền ra, đã có không ít người trong Huyết Đằng lâu sinh lòng phản trắc.
Bọn họ biết rõ, không còn Thiên Thủy trại ở phía trước thu hút lửa giận của Thiên Hổ bang, Huyết Đằng lâu khó có thể thoát khỏi cuộc thảm sát của Lôi Bá Thiên.
Chỉ có Nhiếp Quan Văn hy sinh, mới có thể bảo vệ tính mạng cho những người khác.
Cho nên…
Vào khoảnh khắc Lôi Bá Thiên chiến thắng, cũng là lúc tuyên bố thất bại của Nhiếp Quan Văn.
Còn Chu Giáp lúc này cũng hiểu ra, thì ra, hôm nay không chỉ là đỉnh cao nhân sinh của Lôi Bá Thiên, mà còn là đỉnh cao của Thiên Hổ bang.
Diệt Thiên Thủy trại, thu phục Huyết Đằng lâu.
Cho dù là Tô gia, sau này e rằng cũng sẽ bị Thiên Hổ bang áp chế.
“Họ Nhiếp kia, ngươi cũng coi như là một đại kiêu hùng.” Lôi Bá Thiên vỗ tay: “Nể mặt tình nghĩa mấy chục năm, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.”
Đan Mộ Hoa đứng dậy, che miệng, ho khan:
“Để ta.”
Đan Mộ Hoa cầm bình rượu lên, rót ba chén, cảm khái nói:
“Nhớ năm đó, ba chúng ta cũng từng ngồi cùng bàn uống rượu tâm sự, không ngờ trời xui đất khiến, nhiều năm sau lại… thành ra thế này.”
Như thể nhớ đến chuyện trước kia, sự lạnh lùng trong mắt Lôi Bá Thiên cũng tan đi một chút, ông ta nhận lấy chén rượu, nhìn Nhiếp Quan Văn.
“Ta đã từng nói, đàn bà là tai họa!”
“Lôi mỗ háo sắc, nhưng chưa bao giờ đắm chìm trong đó, họ Nhiếp ngươi năm đó vì một người phụ nữ mà trở mặt với ta, thật là ngu xuẩn.”
“Không chỉ là vì phụ nữ.” Nhiếp Quan Văn nheo mắt, nhìn chằm chằm Lôi Bá Thiên, nhận lấy chén rượu: “Là vì ngươi quá bá đạo, cho dù không có người phụ nữ đó, Nhiếp gia chắn đường ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nạn.”
“Đã vậy, chi bằng Nhiếp mỗ ta tay trước?”
“Ha ha…”, Lôi Bá Thiên cười lớn, phất tay: “Quả nhiên là bạn cũ, vẫn là ngươi hiểu ta, nhưng đến nước này, mọi chuyện đều không còn quan trọng, ta tiễn Nhiếp huynh lên đường.”
Nói xong, Lôi Bá Thiên giơ chén rượu lên.
“Đến đây!”, Đan Mộ Hoa thở dài, giơ chén rượu lên: “Ba chúng ta cùng uống chén này, coi như là kết thúc tình nghĩa năm đó.”
“Được!”
Ba người ngẩng đầu lên, uống cạn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo