Người dịch: Whistle
Người đi đường co ro, trên mặt là vẻ mệt mỏi, chưa tỉnh ngủ, bọn họ ngáp ngắn ngáp dài, đi về phía mục tiêu của mình.
Quán bán đồ ăn sáng đã mở cửa.
Tào phớ cũng đã mở bán.
Người ăn vẫn như cũ, rất ít.
Nước sôi cuồn cuộn, bốc khói trắng “xì xì”, khói trắng bao quanh tấm vải rách nát, khiến cho bóng dáng người đang bận rộn phía sau trở nên mờ ảo.
“Ông chủ, một bát tào phớ, hai cái bánh quẩy, thêm một quả trứng muối luộc.”
Chu Giáp gọi món, kéo ghế, quen thuộc ngồi xuống chỗ dựa vào tường, lấy hai đôi đũa ra lắc lắc.
Đũa được lấy ra từ nước nóng, tuy rằng không đẹp, nhưng cũng sạch sẽ, chỉ là hơi ướt, Chu Giáp theo thói quen lắc cho khô.
Còn có thìa.
“Của ngươi.”
Chu Giáp đang suy nghĩ thì có người đưa thìa cho hắn, cười nói:
“Không ngại để lão phu ngồi đây chứ?”
“Đương nhiên không.” Tuy rằng trong quán còn rất nhiều chỗ trống, nhưng Chu Giáp cũng không để ý, gật đầu, thờ ơ hỏi:
“Lão tiên sinh, ông không thường xuyên đến đây sao?”
“Ừ.”
Người trước mặt có mái tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, râu quai nón được chăm sóc rất cẩn thận, thân hình hơi gầy yếu dưới bộ đạo bào màu xám.
Giống như lão nông quen làm việc nặng.
Ông lão gật đầu, kéo ghế ngồi xuống:
“Lúc trẻ, ta thường xuyên đến đây, mấy năm nay rất ít khi đến, chủ yếu là không còn tinh lực như trước kia nữa.”
“Tiểu huynh đệ, cậu thường xuyên đến đây sao?”
Ông lão quen thuộc nhận lấy bát, đĩa do chủ quán đưa đến, xếp gọn đồ ăn, cẩn thận bẻ một miếng quẩy, giải thích:
“Già rồi, ăn cơm không thể ăn ngấu nghiến, nếu không, sẽ khó tiêu.”
“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu:
“Hương vị ở đây cũng được, rảnh rỗi ta đều sẽ đến ăn.”
“Ừ.” Ông lão cảm thán nói:
“Hương vị trong ký ức vẫn luôn khiến người ta nhớ mãi không quên, đặc biệt là khi ở nơi xa lạ lại càng thêm quý giá.”
“Cậu nói có đúng không?”
Chu Giáp mặt không đổi sắc, khuấy tào phớ rồi uống một ngụm:
“Lão tiên sinh đến từ đâu?”
“Trùng Khánh.” Ông lão cười nói:
“Tính sơ sơ cũng đã năm mươi ba năm rồi!”
“Trước kia, ta tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quên quê hương, nhưng bây giờ, những ký ức đó đã mờ nhạt, người quen cũng lần lượt ra đi, may mà thỉnh thoảng vẫn gặp được người nói giọng quê nhà.”
Ông lão thở dài, nhìn Chu Giáp, cúi đầu, nhỏ nhẹ ăn tào phớ.
“Lâu như vậy sao…” Chu Giáp dừng lại:
“Ưng sào, đều là người đến từ đó sao?”
“Không phải.” Ông lão lắc đầu:
“Ưng sào là sản phẩm của một chủng tộc đã tuyệt chủng mấy trăm năm trước, sau đó bị người ta phát hiện, lão phu xem như là một trong những người đầu tiên đặt chân vào đó.”
“Người đến từ quê hương không nhiều.”
“May mà lão phu có chút uy tín ở đó, cộng thêm việc tộc nhân đoàn kết, chuyện của Ưng sào, phần lớn đều do chúng ta quyết định.”
“Trong mười ba người, người nhà của chúng ta chiếm bảy người.”
“Vậy sao…” Chu Giáp chậm rãi gật đầu.
“Chuyện hôm qua, đa tạ.” Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn Chu Giáp, cười nói:
“Người trẻ tuổi luôn khiến người ta đau đầu, thích gây chuyện, may mà gặp được người nhà, nương tay, nếu không, bọn chúng chết ở đâu cũng không biết.”
“Vốn dĩ là tai bay vạ gió.” Chu Giáp vẻ mặt bình thản:
“Giải thích rõ ràng là được.”
“Đúng vậy.” Ông lão gật đầu, sau đó thở dài, bất lực nói:
“Chỉ sợ bọn trẻ cứng đầu, không chịu quay đầu.”
“Quên hỏi.”
Ông lão nhìn Chu Giáp:
“Tiểu huynh đệ đến đây bao lâu rồi?”
“Khoảng năm năm.”
“Năm năm? Lợi hại!”
“Lúc mới đến, vận may tốt một chút, cũng không có gì.”
Ông lão hiểu ra.
Quả thực có một số người, lúc mới đến, vận may tốt đến lạ thường, sớm trở thành cao thủ, sau khi ra ngoài, tuổi còn trẻ đã có hy vọng trở thành Hắc Thiết.
Chu Giáp, chắc chắn là như vậy.
“Ta muốn đến Ưng sào xem.”
Chu Giáp đặt thìa xuống, dùng khăn tay lau tay:
“Lão tiên sinh, có thể sắp xếp cho ta được không?”
“…” Ông lão nheo mắt, một lúc sau mới trầm giọng nói:
“Trước kia, chúng ta đã mời một người vào đó, người này cũng đến từ quê hương chúng ta, lão phu đương nhiên rất tin tưởng.”
“Nhưng không lâu sau…”
“Người của Tô gia, Tiểu Lang đảo đã tìm đến cửa.”
Chu Giáp dừng lại, chậm rãi gật đầu:
“Ta hiểu rồi.”
Xem ra, cho dù có thân phận người Trái Đất, muốn vào Ưng sào lấy Nguyên Tinh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
…
Trịnh Xương Đồ đã gần tám mươi tuổi, cho dù là Hắc Thiết, nhưng đến tuổi này, cơ thể cũng đã bắt đầu xuống dốc.
Ông ta đội nón lá, dắt con la xám, còng lưng, chậm rãi ra khỏi thành.
Ba bước thở một lần, năm bước dừng lại, Trịnh Xương Đồ phải vất vả lắm mới đi được một dặm, lại bị đám đông chen lấn đến một nơi ồn ào.
“Chém đầu!”
“Lại chém đầu!”
“Mau nhìn!”
Tiếng hét lớn, kích động, liên tục vang lên bên tai.
Điều này khiến Trịnh Xương Đồ, người đã sống mấy chục năm, đến bây giờ vẫn không tài nào hiểu được, giết người có gì hay mà xem, lại còn hưng phấn như vậy?
Trịnh Xương Đồ nghiêng đầu nhìn.
Những nhân vật cao cao tại thượng của Thiên Thủy trại trước kia đang bị treo trên giá treo cổ, người nào người nấy đều mặt mày trắng bệch, ánh mắt vô hồn.
Một người trong số đó bị lôi xuống, một người đàn ông vạm vỡ tay cầm Quỷ Đầu đao bước đến gần, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay.
Xoa xoa hai tay, sau đó, người đàn ông quát lớn, nắm chặt chuôi đao rồi chém mạnh xuống.
“Phụt!”
Máu tươi bắn tung tóe, đầu rơi xuống đất.
Thi thể không đầu lắc lư, máu tươi từ cổ chảy ra, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
“Ồ…”
Đám đông ồn ào.
Tiếng hoan hô, tiếng ồn ào, tiếng gầm rú hưng phấn liên tục vang lên bên tai.
Bọn họ không chỉ hưng phấn vì giết người, mà là vì những nhân vật cao cao tại thượng trước kia lại rơi vào kết cục như vậy.
Chuyện đời chính là như thế.
Nhìn thấy người khác trỗi dậy thì sẽ không vui lắm, còn nhìn thấy người khác thất thế lại có rất nhiều người hóng hớt.
Trịnh Xương Đồ lắc đầu, dắt con la xám, động tác nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng lại dễ dàng thoát khỏi đám đông.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo