Người dịch: Whistle

“Vèo!”

Một tia sáng đen đột nhiên xuất hiện, bao phủ lấy mấy bóng người, sau đó, trước khi tiếng nổ biến mất, tia sáng đen đã lao ra ngoài.

Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Đại ca, mau chạy!”

Phó Kê Ngô mặt mày trắng bệch, nghe vậy, gã ta liền phun ra một ngụm máu, như thể kích hoạt tiềm năng, điên cuồng lùi lại.

Mấy lần lóe lên, đã nhảy ra khỏi trang viên.

Chu Giáp nheo mắt, cầm rìu, do dự.

Hắn vốn có mười phần nắm chắc có thể giữ chân Phó Kê Ngô, nhưng giọng nói kia…

Người Trái Đất?

“Chủ nhân!”

Bùi Cách nhảy đến, vẻ mặt xấu hổ:

“Có mấy người chạy thoát, nhưng Tần Cố Ngôn bị vùi trong vụ nổ, cho dù không chết cũng sống không được bao lâu, còn có mấy người bị bắt sống.”

“Ừ.”

Chu Giáp chậm rãi gật đầu, thu hồi khiên, rìu:

“Canh chừng cẩn thận, ta ra ngoài một chuyến.”

Chu Giáp có thân hình cao lớn, khiên, rìu nặng mấy trăm cân, cho dù là đối với cao thủ võ công cũng là trọng lượng không thể xem thường.

Thi triển khinh công càng thêm cồng kềnh.

Nhưng lúc này, Chu Giáp lại giống như cỏ liễu, bay theo làn gió.

Chỉ cần nhẹ nhàng điểm chân, Chu Giáp đã giống như lá cây lướt theo gió, không một tiếng động, nhanh chóng lao về phía trước.

Lóe lên đã di chuyển được mấy mét.

Ngoài đồng ruộng chính là rừng rậm, cành cây mọc um tùm, nhưng cũng không thể nào khiến tốc độ của Chu Giáp giảm xuống.

Nông dân, người dân đi ngang qua, chỉ cảm thấy hoa mắt, Chu Giáp đã biến mất.

Như một bóng ma!

“Vèo!”

Bóng người lóe lên, nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây.

Lá cây bị đè xuống, nhưng cành cây lại như thể không hề nhận ra, vẫn đung đưa theo gió, không hề cảm thấy nặng.

Chu Giáp khoanh tay, cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt thờ ơ.

Thường xuyên uống nước Nhiếp Không Thảo, cơ thể Chu Giáp giống như toàn thân thông suốt, lúc vận chuyển Nguyên Lực gần như không bị thân thể hạn chế.

Cộng thêm đặc tính Thính Phong gia trì, Chu Giáp có thể cảm nhận được dòng chảy của gió.

Điều này cũng khiến cho khinh công của Chu Giáp ngày càng tinh diệu, biến hóa khôn lường, tùy tâm sở dục.

Có thể nhanh!

Có thể nhẹ!

Có thể chậm!

“Vù…”

Quần áo bay phấp phới trong gió, Chu Giáp lặng lẽ từ trên ngọn cây rơi xuống, dẫm lên lá rụng, không phát ra tiếng động nào.

Thân hình cường tráng, uy thế vô hình khiến cho chim chóc, côn trùng xung quanh đều im lặng.

Cách đó không xa.

Một thi thể dựa vào cây, bên cạnh là một thanh kiếm.

Nửa người trên thi thể đen như than, nửa người dưới thì bảy màu, vẻ mặt dữ tợn, nhìn là biết, trước khi chết, người này đã phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.

Tần Cố Ngôn!

Cuối cùng người này cũng chết.

Nhưng nguyên nhân cái chết không phải là do hỏa lôi nổ dưới gầm giường, mà là do mũi tên độc của ám vệ.

Nếu như chỉ là hỏa lôi, Tần Cố Ngôn nhiều nhất chỉ bị thương nặng, nhưng lúc chạy trốn, gã ta lại trúng tên độc, độc phát, không thể cứu chữa.

Trong tình huống này, tiếp tục mang Tần Cố Ngôn theo chỉ là gánh nặng.

Bất đắc dĩ.

Những người khác đã bỏ Tần Cố Ngôn lại.

Đối với kết quả này, Chu Giáp không hề bất ngờ.

Ám vệ của Thiên Hổ bang đều là tinh nhuệ, đa số là cao thủ trên thất phẩm, thường thì bọn họ đối phó với những người bằng tuổi cha Tần Cố Ngôn, cao thủ thập phẩm.

“Dùng chút sức, chờ đợi tiêu diệt mấy tiểu bối, vốn dĩ là chuyện rất dễ dàng.

“Hừ hừ…”

“Rắc!”

Âm thanh kỳ lạ vang lên từ trên thi thể.

Thi thể đã chết, đột nhiên ngồi thẳng dậy, cổ vặn vẹo, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm Chu Giáp.

“Ừm…”

Sự thay đổi đột ngột này không khiến Chu Giáp dao động.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng máu trên trời, vung tay, rìu hai lưỡi sau lưng bắn ra như chớp, đâm vào ngực thi thể, “đóng đinh” thi thể vào thân cây.

Trên lưỡi rìu, Lôi đình cương kình bộc phát.

“Ầm!”

Tia chớp lóe sáng, xua tan tà khí, kình lực cuồng bạo xé rách mọi thứ xung quanh, thi thể biến dị lập tức hóa thành tro bụi.

Chỉ còn lại cây rìu lóe sáng tia chớp, cắm sâu vào thân cây.

Chu Giáp bước đến gần, cầm thanh kiếm lên, búng nhẹ, tiếng kiếm kêu vang lên.

Tuy rằng thanh kiếm này không phải là Huyền Binh Hắc Thiết, nhưng cũng không phải là vật tầm thường, chém sắt như chém bùn, ở Phàm Giai, cũng được coi là binh khí hàng đầu.

Chu Giáp ước lượng thanh kiếm, rút rìu hai lưỡi, nhìn vào sâu trong rừng, vẻ mặt bình tĩnh, xoay người rời đi.

Một lúc lâu sau.

Mặt đất cách đó không xa rung chuyển, Phó Kê Ngô mặt mày trắng bệch nhảy lên từ dưới đất.

Sau đó là hai người phụ nữ, một người đàn ông.

“Cố Ngôn!”

Bạch Phượng, người có nửa mặt bị bỏng, ánh mắt đau buồn, khóc nức nở, nàng ta ngã xuống đất, run rẩy.

“Đi thôi!”

Phó Kê Ngô che ngực, ho khan hai tiếng:

“Nếu như để hắn ta phát hiện ra bất thường và quay lại, chúng ta đều không thể nào chạy thoát.”

“Đại ca.” Phó Thư Di nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt cẩn thận:

“Người đó lợi hại như vậy sao?”

Phó Kê Ngô sầm mặt.

Gã ta đã là thập phẩm bảy năm, căn cơ rất sâu, không bao lâu nữa sẽ có thể tấn thăng Hắc Thiết, võ kỹ cũng không phải là loại tầm thường, hơn nữa, trong tay còn có Huyền Binh, kinh nghiệm chém giết cũng rất phong phú.

Phó Kê Ngô tự hỏi, cho dù là đối mặt với cao thủ mới bước vào Hắc Thiết, gã ta cũng có thể đánh một trận.

Trước khi đến đây, Phó Kê Ngô thậm chí còn cảm thấy kế hoạch này thừa thãi, chỉ cần gã ta ra tay, chắc chắn có thể giải quyết Chu Giáp, ép hắn ta thả người.

Để tránh việc Chu Giáp liều mạng, Phó Kê Ngô mới để cho những người khác ra tay trước, dẫn dụ ám vệ bên cạnh Chu Giáp, như vậy là vạn vô nhất thất.

Không ngờ…

Phó Kê Ngô nheo mắt, trong mắt là vẻ kinh hãi.

Khí thế trên người Chu Giáp rất mạnh, phủ pháp khủng bố, giống như cường giả Hắc Thiết, gã ta gần như không có sức phản kháng trước Chu Giáp.

Thực lực mà Phó Kê Ngô từng tự hào đã bị nghiền nát.

0.47045 sec| 2403.422 kb