Người dịch: Whistle

“Lấy được rồi!”

Một bóng đen từ trên lầu nhảy xuống:

“Hơn ba mươi Nguyên Tinh, Nguyên Thạch quá nhiều, không tiện mang theo, tiếc thật.”

Bóng đen đeo túi lớn, vung tay:

“Đi thôi!”

“Muốn đi sao?” Lạc Phong nghiến răng:

“Để mạng lại cho ta.”

Tuy rằng đối phương đông người, nhưng đây là trong thành, ngay khi vừa ra tay, sòng bạc đã gửi tín hiệu cầu cứu đến tổng đà Thiên Hổ bang.

Chỉ cần dây dưa với đối phương một lát, cao thủ sẽ đến.

Đến lúc đó…

Tất cả bọn họ đều phải chết!

Lạc Phong khẽ động, kiếm quang trong tay đột nhiên sáng chói.

Mười ngón tay của gã ta rất linh hoạt, hơn nữa còn lợi dụng ưu điểm này, kiếm pháp nhanh, chuẩn, hung ác.

Kiếm quang lóe sáng, trong nháy mắt đã “quấn” lấy cô gái xinh đẹp.

“Dao Nhi!”

Một người đàn ông trung niên trong đám đông quát lớn:

“Đừng “chơi” nữa, mau đi.”

“Con biết rồi, cha.” Cô gái đáp, xoay người trên không trung, loan đao lóe sáng, va chạm với kiếm quang, rạch một đường.

Vào khoảnh khắc đó, đao quang trở nên chói lòa.

Khí tức trên người cô gái cũng tăng vọt.

Đáng chết!

Lạc Phong kinh hãi, lúc nãy, gã ta tập trung ngăn cản, nên đã lơ là phòng thủ, không kịp né tránh nữa.

Đao quang lóe lên, một đoạn cổ tay bay ra ngoài.

“A!”

Lạc Phong hét thảm, ôm cánh tay cụt, loạng choạng lùi lại, mặt mày trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hãi:

“Tay của ta!”

Gã ta là con bạc, là Thiên Thủ Lạc Phong.

Bây giờ, mất một tay, sau này…

Có thể tưởng tượng được!

“Hì hì…”

Cô gái cười khẩy, trợn trắng mắt, nhảy lên, chìm vào bóng tối.

Người của Chính Khí đường vốn đã chiếm ưu thế, những người khác không thể nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người này gây náo loạn rồi biến mất.

“Lạc huynh!”

Ôn Trọng chạy đến bên cạnh Lạc Phong, nhìn cánh tay cụt của gã ta, vẻ mặt phức tạp, há miệng, cuối cùng chỉ biết thở dài:

“Đáng tiếc, quản sự không có ở đây, nếu không, làm sao để cho bọn họ “hoành hành” như vậy?”

“Nếu như quản sự ở đây, bọn chúng cũng không dám đến.” Lạc Phong nghiến răng, run rẩy:

“Ôn huynh, ta nghi ngờ bọn họ cố ý.”

“Hử?” Ôn Trọng sững sờ:

“Bọn chúng vốn dĩ là cố ý.”

“Không!” Lạc Phong nghiến răng:

“Ý của ta là, bọn chúng muốn chặt đứt tay ta, ánh mắt cuối cùng của ả đàn bà đó, ta sẽ không bao giờ quên, ả ta vẫn luôn “nhòm ngó” tay của ta!”

“Hả?” Ôn Trọng nhíu mày, nheo mắt.

“Dao muội!”

Bóng đen xoay người trên không trung, rơi xuống bên cạnh cô gái:

“Lần này thu hoạch không tồi, không chỉ có được rất nhiều Nguyên Tinh, mà còn có vụ làm ăn của Tiền gia, ta đã nói là nên ra tay với sòng bạc từ sớm rồi.”

“Huynh nghĩ đơn giản quá rồi đấy.” Cô gái trợn trắng mắt:

“Không nói đến chuyện quản sự của sòng bạc Tây Thành là cao thủ thập phẩm, ngay cả những người thường xuyên đến đây cũng không phải là người yếu, nếu như hôm nay phủ thành chủ không xảy ra chuyện, chúng ta vẫn không có cơ hội.”

“Đúng vậy.”

Bóng đen gật đầu:

“Nhưng dù sao chúng ta cũng đã thành công.”

“Đúng vậy!” Cô gái cười khẩy, hai người thi triển khinh công theo sát phía sau một người đàn ông trung niên, chạy nhanh về phía ngoài thành:

“Đợi khi nào cuộc phong ba này qua đi, chúng ta sẽ đến Tiền gia lấy tiền, không ngờ tay của Lạc Phong lại đáng giá như vậy.”

“Đương nhiên.” Bóng đen nói:

“Dù sao cũng là Thiên Thủ Lạc Phong…”

“Ai?”

Mấy bóng người đang bay đột nhiên dừng lại.

Phía trước tối đen như mực, khó có thể nhìn thấy, nhưng lại như thể đang ẩn giấu một con hung thú đáng sợ, khiến cho mọi người theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

“Vù…”

Gió đêm thổi.

Một bóng người đeo khiên, rìu, chậm rãi từ trong bóng tối bước ra.

Người đến đánh giá bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đàn ông trung niên đang dẫn đầu:

“Gây chuyện ở địa bàn của ta, muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?”

Tuy rằng Chu Giáp không ở sòng bạc, nhưng vẫn luôn liên lạc với Ôn Trọng, Lạc Phong, nên khi sòng bạc xảy ra chuyện, Chu Giáp cũng nhận được tin.

Vừa lúc Chu Giáp trở về thành, nên liền chặn đường đám người này.

Chu Giáp là thập phẩm, đặc tính Thính Phong có thể nghe được âm thanh cách xa mấy dặm, nếu như chỉ nghe một hướng, ngay cả động tĩnh cách xa mười dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Dùng để chặn đường, rất thích hợp.

“Chu Giáp!”

Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, trừng mắt nhìn Chu Giáp.

Trong bóng tối, chỉ có một mình Chu Giáp bước đến, nhưng khí thế lại áp đảo đám người, khiến cho bọn họ muốn lùi bước.

“Sợ cái gì?”

Một người quát lớn:

“Hắn ta chỉ có một mình, chúng ta cùng xông lên!”

“Cha!”

Cô gái cũng nhướng mày, cầm loan đao, chỉ vào Chu Giáp:

“Thiên Hổ bang không có người tốt, tên này lại là “đại đầu mục” của sòng bạc, chi bằng nhân cơ hội này giết hắn ta!”

“Để ta!”

Một người quát khẽ, lao về phía trước.

Trong đám đông, chỉ có hai người có thể chịu được uy áp của Chu Giáp, một là người đàn ông trung niên dẫn đầu, người còn lại chính là gã ta.

Người này có dáng người thấp bé, nhưng lại rất nhanh nhẹn.

Trong tay ông ta cầm một cây thương dài gần ba mét, to bằng quả trứng ngỗng, sáng bóng, có màu kim loại, mang đến cảm giác rất nặng.

Cây thương này có mũi nhọn, hai bên đều sắc bén, có tua rua màu đỏ, theo động tác lắc cổ tay của ông ta, thương ảnh giống như hoa đỏ nở rộ.

“Dương thúc!”

Nhìn thấy người này ra tay, cô gái sáng mắt, những người khác cũng tinh thần phấn chấn.

Ngay cả người đàn ông trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng…

Bọn họ rất tin tưởng thực lực của người này.

“Giết!”

Dương thúc sải bước, mỗi bước là một mét, tuy rằng chỉ có một mình, nhưng trong nháy mắt đã có khí thế của “thiên quân vạn mã” đang xông lên.

Gió thổi mạnh, cát bụi bay mù mịt, giống như đang ở trên chiến trường, hàn quang lóe lên, tiếng chém giết hòa vào tiếng thương gào thét.

Thương xuất như rồng!

Sát khí lạnh lẽo bao phủ lấy Chu Giáp.

“Võ kỹ quân đội?”

Chu Giáp nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.

0.53017 sec| 2408.953 kb