Người dịch: Whistle

“Ùm!”

Phía sau, cây rìu hai lưỡi đang dựa vào thuyền đột nhiên run rẩy, lóe lên rồi biến mất, xuất hiện trong tay Chu Giáp.

Sau khi dung hợp Thiên Lôi Quỳnh Dịch, phủ quang càng thêm sáng chói.

Không cần dồn lực, Nguyên Lực xung quanh đã tự động xuất hiện tia điện, một luồng Lôi đình chi lực cuồng bạo bắt đầu dâng trào.

Đông Lôi Phích Lịch!

Một tia điện từ boong thuyền lá lóe lên, giống như Lôi Thần vung búa, đánh về phía chiếc thuyền cách đó mấy chục mét.

Tia điện chói mắt xé toạc màn mưa, không khí, giống như viên đạn rời khỏi nòng súng, bắn thẳng về phía trước mấy chục mét, đánh vào chiếc thuyền.

Những người trên boong thuyền, vẻ mặt kinh hãi, tuyệt vọng.

Đối mặt với tia điện, bọn họ bất lực.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Vô số tia điện từ boong thuyền bùng nổ, bao phủ lấy nửa chiếc thuyền, vô số ván gỗ vỡ nát, rất nhiều người bị xé thành từng mảnh.

“Vèo!”

Rìu hai lưỡi bay lên, rơi vào tay Chu Giáp.

Nhìn chiếc thuyền lần nữa.

Nó đã từ từ chìm xuống, trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại một số ván gỗ, thi thể trôi nổi trên mặt nước.

Từ sau khi tấn thăng thập phẩm, thân thể Chu Giáp ngày càng hoàn mỹ, Nguyên Lực có thể dung nạp cũng ngày càng nhiều.

Chu Giáp có Long Hổ Huyền Thai, căn cơ vốn đã vượt xa người khác, bây giờ, tu vi của hắn e rằng có thể nghiền nát cao thủ thập phẩm đỉnh phong.

Tử Lôi Phủ Pháp đại viên mãn, cộng thêm rìu hai lưỡi được cường hóa bởi Thiên Lôi Quỳnh Dịch, uy lực của chiêu này không thua kém gì Hắc Thiết.

Một chiêu, đánh nát thuyền!

Nhưng người trên thuyền đều không có chút sức phản kháng!

Chiếc thuyền lá chậm rãi di chuyển trên mặt nước, sóng nước cuồn cuộn, lộ ra một thi thể được bọc kín trong áo choàng đen.

Bên trong áo choàng đen, rõ ràng là một Giao Nhân.

“Chu huynh!”

Trần Oanh vui mừng nhìn Chu Giáp:

“Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được huynh.”

“Trần tiểu thư.” Chu Giáp cũng hơi bất ngờ, nhìn lướt qua đám người Thiên Hổ bang sau lưng Trần Oanh, nói:

“Mọi người… có chuyện gì sao?”

“Ừ.” Trần Oanh gật đầu:

“Người nhà Hình Ngũ đã trốn khỏi thành, Chu huynh đang dạo chơi ở gần đây, có nhìn thấy bọn họ, hoặc là có phát hiện điều gì bất thường không?”

“Ta chưa từng gặp người nhà Hình Ngũ.” Chu Giáp khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên:

“Nói đến chuyện bất thường, đúng là có.”

“Ồ!” Trần Oanh sáng mắt:

“Ở đâu?”

“Bên kia có mấy chiếc thuyền hàng của Thiên Thủy trại.” Chu Giáp chỉ về phía thượng lưu:

“Nhưng theo ta thấy, mớn nước của thuyền quá sâu, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng lại rất bí ẩn, e rằng bên trong có chuyện mờ ám.”

“Vậy sao?” Trần Oanh trầm ngâm:

“Thiên Thủy trại…”

“Đi thôi!”

Trần Oanh phất tay:

“Qua đó xem.”

“Thượng sứ, xin mời xem.”

Trong khoang thuyền, Cao Thần mở tấm vải bố, bên dưới là từng chồng binh khí sáng loáng:

“Đây là hàng mới đến, mỗi món đều được xử lý bằng “dung thủy”, cho dù ném xuống đáy nước mười năm, tám năm, cũng sẽ không bị gỉ.”

“Ừm…”

Thượng sứ mặc nhuyễn giáp, đầu giống cá, rõ ràng là thủ lĩnh Giao Nhân, gã ta sờ binh khí, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng:

“Tốt, tốt lắm!”

Cao Thần vui mừng, vội vàng nói:

“Vậy còn hàng hóa của chúng tôi đâu?”

“Yên tâm.” Thượng sứ nói:

“Chúng ta và Thiên Thủy trại là bạn cũ, chỉ cần là người của các ngươi đi đường thủy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, buôn bán vẫn tiếp tục.”

“Vậy thì tốt, vậy thì…”

“Báo!”

Một tiếng quát lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Một tên thuộc hạ Thiên Thủy trại vội vàng chạy vào khoang thuyền, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Cao Thần, gã ta vội vàng nói:

“Đại ca, một đám người Thiên Hổ bang chặn đường, nói chúng ta bao che cho người nhà họ Hình, muốn lên thuyền lục soát, phải làm sao bây giờ?”

“Nói bậy!”

Cao Thần tức giận quát:

“Chúng ta không hề có quan hệ gì với họ Hình, tại sao phải bao che? Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm ba người đó.”

“Tuy rằng nói như vậy…” Tên thuộc hạ sốt ruột nói:

“Nhưng bọn họ nhất quyết muốn lục soát thuyền, huynh đệ sắp chặn không nổi nữa, bây giờ phải làm sao?”

“Thiên Hổ bang…” Cao Thần nghiến răng:

“Bọn chúng muốn gây chuyện.”

Nếu như chỉ có người của Thiên Thủy trại thì thôi, cho dù bị Thiên Hổ bang lục soát ra binh khí, bọn họ cũng có thể lấy cớ là tự mình sử dụng.

Nhưng vấn đề là, trên thuyền còn có Giao Nhân.

Nếu như bị người ta phát hiện Thiên Thủy trại cấu kết với Giao Nhân thì sẽ rất phiền phức.

“Cao huynh, đừng lo lắng.” Thượng sứ mỉm cười:

“Chúng ta tạm thời trốn đi, đợi khi nào bọn họ đi rồi hãy quay lại.”

“Cái này…” Cao Thần lúng túng:

“Để mọi người phải chịu thiệt thòi rồi.”

“Không sao.” Thượng sứ khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên tia khinh thường, vẫy tay, gọi tất cả Giao Nhân đến.

Sau đó, bọn họ đi theo đường hầm bên dưới thuyền, lặng lẽ chui xuống nước.

Giao Nhân cũng là người, tuy rằng có thể ở dưới nước rất lâu, nhưng lại không giống như cá, có thể sống cả đời dưới nước.

Đám người xuôi theo dòng nước, bơi được mấy dặm, sau đó, bọn họ lên bờ ở một nơi vắng vẻ.

Thượng sứ rũ nước, mỉm cười, cầm cây đinh ba nặng hơn 400 cân, mặt không cảm xúc, nhìn về phía xa:

“Thú vị, chỉ là một tên phàm nhân, vậy mà dám theo đến đây.”

“Hắc Thiết?”

Chu Giáp cau mày, chậm rãi bước ra từ sau gốc cây.

Hắn cũng không ngờ, hành động tùy hứng của mình lại “câu” được con cá lớn như vậy.

E rằng ngay cả đám người Thiên Thủy trại cũng không biết, Giao Nhân có dáng người “mảnh mai” này, lại là cao thủ Hắc Thiết.

Giao Nhân thường không có thân hình cường tráng.

Đối với những kẻ sống dưới nước quanh năm mà nói, cơ bắp cuồn cuộn sẽ tăng diện tích tiếp xúc với dòng nước, làm giảm tốc độ bơi.

Thân hình thon gọn mới phù hợp với thẩm mỹ của họ.

Còn tên Giao Nhân trước mặt này, thân hình rõ ràng càng thêm “mảnh mai”, nếu như không có yết hầu và “bức tường” thì Chu Giáp còn khó phân biệt được giới tính.

0.40220 sec| 2404.328 kb