Người dịch: Whistle

“Thiên Thủ Lạc Phong!”

“Thì ra là người này…”

“Chẳng trách!”

Từng tiếng xì xào vang lên bên tai Chu Giáp.

Rõ ràng Thiên Thủ Lạc Phong rất nổi tiếng trong giới con bạc, gần như không ai không biết, nhưng hình như rất ít người thực sự gặp gã ta.

“Thì ra là Lạc huynh.” Chu Giáp mặt không đổi sắc, như thể không hề dao động, nói:

“Không ngại để Chu mỗ chơi một ván chứ?”

“Cái này…” Lạc Phong do dự, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tại hạ.”

Trên bàn là xúc xắc, cách chơi rất phổ biến, không khác gì thời cổ đại ở Trái Đất, chính là dùng bát úp xúc xắc, lắc, sau đó đoán điểm lớn, nhỏ.

Bát đang mở, xúc xắc là hai, hai, ba, điểm nhỏ, thẻ đánh bạc được đặt lộn xộn trên bàn.

Chu Giáp bước đến bàn đánh bạc, dưới ánh mắt của mọi người, cầm nắp bát lên, đậy vào, đưa tay ra hiệu:

“Lạc huynh, mời đặt cược.”

Mọi người sững sờ.

Cho dù là Trần Oanh chưa từng đánh bạc cũng biết, trước khi đoán điểm phải lắc xúc xắc, đợi đến khi lắc xong mới cho người ta đặt cược.

“Chu… quản sự.” Lạc Phong do dự nói:

“Hình như ngài quên một bước?”

“Không.”

Chu Giáp lắc đầu, nói tiếp:

“Lạc huynh, mời đặt cược.”

“Thú vị, thú vị thật đấy.” Tô Phẫn sáng mắt, chống cằm, nhìn Chu Giáp, sau đó nhìn Lạc Phong, nhún vai:

“Họ Lạc kia, Chu quản sự tặng ngươi Nguyên Thạch, còn không mau nhận lấy?”

Lạc Phong tái mặt, hai tay run rẩy.

Điểm số trong bát, ai cũng biết, là hai, hai, ba, điểm nhỏ, nhưng Lạc Phong lại không dám đặt cược.

Mục đích Lạc Phong đến đây hôm nay là do Trâu chấp sự mời đến trấn áp, muốn cho vị quản sự mới này biết, sòng bạc không thể nào thiếu Trâu chấp sự.

Nhưng bây giờ…

Họ Trâu đã bị đánh chết tại chỗ, làm sao Lạc Phong dám đắc tội với Chu Giáp?

Đặt cược, có lẽ sẽ được Nguyên Thạch, nhưng khả năng lớn hơn là, sau khi ra khỏi cửa, Lạc Phong sẽ chết bất đắc kỳ tử, chuyện này không phải là hiếm gặp.

Đặc biệt là đối với những người như Lạc Phong.

Chu Giáp có thể tùy ý giết họ Trâu, gã ta thì có là gì?

“Đặt cược đi!”

“Hai, hai, ba, điểm nhỏ, Nguyên Thạch “miễn phí” đó, còn do dự gì nữa?”

“Mau đặt cược đi!”

Xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, tiếng hò hét vang lên, trái ngược với vẻ mặt giằng xé, mồ hôi lạnh trên trán của Lạc Phong.

Một lúc lâu sau.

Lạc Phong mới cười khổ, nhìn Chu Giáp, chậm rãi đẩy Nguyên Thạch ra:

“Ta chọn tài, bốn, năm, sáu, điểm lớn.”

Không gian trở nên yên tĩnh.

“Suỵt…”

“Haiz!”

Ngay cả Tô Phẫn cũng lắc đầu, thở dài, trợn trắng mắt.

“Ha ha…”

Chu Giáp lại ngửa mặt lên trời cười lớn:

“Lạc huynh, bản lĩnh thật đấy!”

Nói xong, Chu Giáp mở nắp bát, đồng thời, Nguyên Lực khẽ chấn động.

Xúc xắc bên trong lăn nhẹ, từ hai, hai, ba, điểm nhỏ, biến thành bốn, năm, sáu, điểm lớn.

“Chọn tài, giá bằng nhau, đoán trúng điểm số, gấp ba, tổng cộng gấp bốn, Lạc huynh đặt cược ba nghìn Nguyên Thạch, đi lấy mười hai nghìn Nguyên Thạch đến đây!”

Ồ!

Mọi người lại ồn ào.

Động tác của Chu Giáp không hề che giấu, chỉ cần là người chơi lâu năm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Tô Phẫn cũng có vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt y nhìn Chu Giáp liên tục thay đổi.

“Không cần, không cần.” Lạc Phong sợ hãi, lại có chút biết ơn, vội vàng xua tay.

“Không cần khách sáo.” Chu Giáp ánh mắt sâu xa:

“Nhiều Nguyên Thạch như vậy, e rằng không tiện mang theo, Lạc huynh, đi lên lầu với ta một lát?”

“…” Lạc Phong há miệng:

“Vâng.”

Tầng hai.

Cửa sổ, cửa ra vào bị hỏng đã được sửa chữa qua loa, đủ để che chắn tầm mắt bên ngoài.

Chu Giáp tay cầm chén trà, Trần Oanh tò mò nhìn xung quanh, Ôn chấp sự vẫn luôn toát mồ hôi lạnh, còn Lạc Phong thì theo thói quenđảo mắt lia lịa.

“Huynh định làm gì?”

Trần Oanh chủ động hỏi:

“Giết chết Trâu chấp sự trước mặt mọi người chẳng khác nào đắc tội với Khâu phó bang chủ, cho dù có Viên hộ pháp ở đây, e rằng huynh cũng khó thoát khỏi trừng phạt.”

“Trâu chấp sự đáng chết, sao lại không thể giết?” Chu Giáp cười, nhìn Lạc Phong:

“Lạc huynh, ngươi nói có đúng không?”

Lạc Phong run rẩy.

“Thiên Thủ Lạc Phong, kỹ thuật đánh bạc rất cao.” Chu Giáp không đợi Lạc Phong trả lời, tiếp tục nói:

“Lạc huynh tài giỏi như vậy, nhưng lại không có chỗ ở cố định, phải chịu lạnh, đúng là đáng tiếc, không biết huynh có muốn gia nhập sòng bạc của ta hay không?”

“Chỉ cần Lạc huynh đến đây, vị trí của Trâu chấp sự chính là của huynh.”

Lạc Phong ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt:

“Thật sao?”

“Đương nhiên.”

Chu Giáp gật đầu:

“Nhưng mà, “phiền phức” trên người Trâu chấp sự không nhỏ, không biết Lạc huynh có cách nào giải quyết không?”

“Có!” Lạc Phong nghiến răng:

“Ta biết họ Trâu kia đã lén lút mở hai sòng bạc ở bên ngoài, khách ở đó đều được “kéo” từ đây, thu nhập phần lớn đều bị lão ta “bỏ túi”.”

“Vị trí sòng bạc, sổ sách, thậm chí là thư từ qua lại với một số người, ta đều có cách lấy được!”

“Tốt!” Chu Giáp vỗ tay, mỉm cười:

“Ta tin tưởng Lạc huynh có thể làm được.”

Nói xong, Chu Giáp nhìn Trần Oanh:

“Trần tiểu thư, có những thứ này, cho dù là Khâu phó bang chủ đích thân đến, e rằng cũng không tha cho Trâu chấp sự, Chu mỗ ta thay trời hành đạo, hình như cũng không sai.”

Trần Oanh im lặng.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới nhìn Chu Giáp với ánh mắt sâu xa:

“Chu huynh thủ đoạn cao minh, mưu tính sâu xa, tiểu nữ bội phục.”

“Nói đùa.” Chu Giáp lắc đầu:

“Chu mỗ ta dựa vào thế lực để bắt nạt người khác, tính là gì? Ôn chấp sự mới thật là cao thủ.”

“Bịch!”

Ôn chấp sự hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán như mưa rơi:

“Chu quản sự, thuộc hạ… thuộc hạ nghe theo ngài.”

Lôi Tù có dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt phượng sáng ngời, có sức hấp dẫn rất lớn đối với phụ nữ.

Bên cạnh Lôi Tù luôn không thiếu phụ nữ vây quanh.

Hơn nữa còn là ai đến cũng không từ chối.

Trong phòng.

Khói thuốc lượn lờ.

Mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, ánh mắt mơ màng.

0.47564 sec| 2409.789 kb