Người dịch: Whistle
Chu Giáp liếc nhìn Trâu chấp sự, nhíu mày, hỏi tiếp:
“Nhị sư huynh nói với ta, sau này, khi thu tiền phải tăng thêm ba phần so với trước kia, Ôn chấp sự, ông có cách nào không?”
“Ba phần?” Trâu chấp sự cao giọng:
“Quản sự, không thể nào, có thể hoàn thành nhiệm vụ trước kia đã là miễn cưỡng lắm rồi, huynh đệ phải ăn, phải uống, ba phần, căn bản không thể nào.”
Ôn chấp sự bên cạnh lúng túng, gật đầu lia lịa.
“Bốp!”
Chu Giáp đột nhiên ném sổ sách xuống, tức giận nói:
“Rốt cuộc ai mới là người quản lý sổ sách ở đây?”
Chu Giáp chỉ vào Ôn Trọng:
“Là ngươi!”
Sau đó lại chỉ vào Trâu chấp sự:
“Hay là ngươi?”
“Lộn xộn, không có quy củ, thành cái thể thống gì?”
Chu Giáp hỏi về sổ sách, nhìn Ôn Trọng, nhưng người trả lời lại là Trâu chấp sự, còn Ôn Trọng lại như thể không hiểu gì, thật là không có quy củ.
“Cái này…” Ôn Trọng cứng người, ánh mắt theo bản năng nhìn Trâu chấp sự.
“Chấp sự!” Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào mà không gõ:
“Bên dưới có một cao thủ, đã thắng ba nghìn Nguyên Thạch, những người khác còn hùa theo, tăng tiền cược, chúng ta đã thua hơn một vạn Nguyên Thạch.”
“Ngài mau ra tay ngăn cản.”
“Quản sự.” Nhìn thấy vậy, Trâu chấp sự liền xua tay, nói:
“Ngài cũng thấy đấy, tuy rằng thuộc hạ phụ trách an ninh, nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi việc gặp rắc rối, nên thuộc hạ cũng giúp lão Ôn xử lý sổ sách.”
“Lão Ôn cũng đồng ý.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ôn Trọng cầm khăn tay, liên tục lau mồ hôi trên trán, cổ tay run rẩy, ánh mắt nhìn xuống đất:
“Thuộc hạ bất tài, phải nhờ Trâu chấp sự giúp đỡ.”
“Vậy sao?”
Chu Giáp gật đầu, nhìn Trâu chấp sự:
“Ta hỏi ông, sau này tăng thêm ba phần tiền, có thể hoàn thành không?”
“Không…”
“Rầm!”
Trâu chấp sự theo bản năng trả lời, lời còn chưa dứt, mắt đã hoa lên, ngực lõm xuống, bay ngược ra sau.
Tiếng hừ lạnh mơ hồ vang lên bên tai.
“Phế vật!”
“Không thể hoàn thành, cần ngươi làm gì?”
…
Chu Giáp ra tay bất ngờ, tàn nhẫn.
Vào khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Chu Giáp đã đấm một quyền, đánh bay Trâu chấp sự ra khỏi phòng, rơi xuống tầng một.
Trong lúc đó, Trâu chấp sự gần như không có bất kỳ phản kháng nào.
Mắt Trần Oanh sáng lên.
Đây chính là cao thủ thập phẩm!
Cho dù Chu Giáp có đánh lén, nhưng hắn cũng đã chiến thắng chỉ với một chiêu.
Lúc ra tay, Nguyên Lực bộc phát, không khí chấn động, lực lượng khiến người ta tê dại, trong nháy mắt đã chấn nhiếp toàn bộ.
Trần Oanh tự hỏi, nếu như dốc hết sức, nàng cũng có thể làm được như vậy.
Nhưng…
Nàng cần phải mượn Huyền Binh Hắc Thiết!
Còn Chu Giáp lại là tay không, uy thế mạnh mẽ vào khoảnh khắc đó thậm chí còn khiến trong lòng Trần Oanh sợ hãi theo bản năng.
Giống như hung thú đang ngủ say đột nhiên thức giấc, khiến người ta giật mình.
Thập phẩm!
Tuổi còn trẻ như vậy đã là thập phẩm, tương lai, e rằng có đến sáu, bảy phần nắm chắc có thể trở thành Hắc Thiết.
Nghĩ như vậy, dung mạo bình thường, tính cách trầm lặng cũng không sao, sự quyết đoán của Chu Giáp ngược lại khiến Trần Oanh “sáng mắt”.
Nhưng mà…
Có chút lỗ mãng!
Trần Oanh khẽ động, theo thói quen phân tích lợi hại.
Trâu chấp sự không chỉ đại diện cho bản thân ông ta, mà còn là Khâu Bá Uy, phó bang chủ, đứng sau lưng ông ta, giết Trâu chấp sự, e rằng Chu Giáp khó thoát khỏi trừng phạt.
Lập uy tuy là chuyện tốt.
Nhưng cũng phải chọn đúng đối tượng, nếu không, không những không thể nhanh chóng chỉnh đốn thuộc hạ, ngược lại còn có thể khiến người ta phản kháng.
Giống như bây giờ.
“Trâu chấp sự!”
“Dừng tay!”
Trâu chấp sự làm việc ở sòng bạc nhiều năm như vậy, bên cạnh ông ta đương nhiên không thiếu người thân tín, đệ tử, thậm chí còn có cao thủ do phó bang chủ Khâu Bá Uy sắp xếp.
Nhìn thấy vậy, những người này liền quát lớn.
Hơn nữa, còn có hai người lao ra, một người chạy xuống lầu, một người rút đao chém về phía Chu Giáp.
Người rút đao có vẻ mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt cứng đờ, gã ta rút đao, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện.
Hảo đao!
Hảo chiêu Bạt Đao Thuật!
Tu vi cửu phẩm, tinh, khí, thần hợp lại làm một, vô số lần rút đao khiến cho chiêu “Nghênh Phong Trảm” của người này đã đạt đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.
Cho dù là thập phẩm, gã ta cũng tự tin có thể đánh một trận.
Trần Oanh khẽ động, tay đặt lên chuôi kiếm, chiến ý bùng lên.
“Hử?”
Chu Giáp nheo mắt, trầm giọng nói:
“Tự tìm đường chết!”
Nói xong, Chu Giáp đưa tay ra, thần hồ kỳ thần chạm vào đao quang, năm ngón tay nắm chặt, kéo mạnh lưỡi đao xuống.
“Rầm!”
Người đàn ông này, cả người lẫn đao, đập mạnh xuống sàn nhà.
Còn chưa kịp phản ứng, gã ta đã cảm thấy ngực đau nhói, từng tiếng xương sườn gãy vang lên, nội tạng bị sức mạnh khổng lồ đánh nát.
Trong nháy mắt đã chết.
Nhất pháp thông thì vạn pháp thông.
Chu Giáp đã luyện thành Tử Lôi Phủ Pháp, Tiên Thiên võ kỹ, đến đại viên mãn, chiêu thức bình thường, trong mắt hắn, đương nhiên đều có sơ hở.
Đao pháp khiến người khác kinh ngạc, không cần phải sử dụng khiên rìu, Chu Giáp cũng có thể dễ dàng hóa giải.
Chu Giáp đá chết người đàn ông, bước xuống lầu.
Mọi người bên dưới, ngoài Trần Oanh ra, những người khác đều tái mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, bất an.
Vị quản sự mới này, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Ra tay…
Là lấy mạng người khác!
Hạ thủ không hề lưu tình, nói giết là giết!
…
“Ầm!”
Tầng một.
Tiếng người huyên náo, rất nhiều con bạc vây quanh từng bàn đánh bạc, ầm ĩ, dưới tác dụng của dược liệu và tâm lý, mặt bọn họ đỏ bừng.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên lầu rơi xuống, nặng nề đập vào một bàn đánh bạc.
Bóng đen đập nát bàn, lăn lộn trên đất.
“Trâu chấp sự?”
“Lão Trâu!”
Có người tinh mắt lập tức nhận ra bóng dáng đang lăn lộn trên đất, không khỏi sững sờ, nghi ngờ nói.
Đây là sòng bạc của Thiên Hổ bang, hơn nữa, Trâu chấp sự là cao thủ thập phẩm, ai dám, ai có thể ra tay với ông ta?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo