Người dịch: Whistle

“Ặc…”

Vị đắng khó tả lan ra trong miệng, khiến Chu Giáp nhăn mặt, cố gắng nuốt xuống.

Chỉ là khó ăn, nhịn một chút là được.

Thuốc vào bụng.

Một luồng hơi ấm từ trong bụng dâng lên, lan ra toàn thân, cảm giác thoải mái, thư thái cũng xuất hiện trong lòng Chu Giáp.

Từng tấc da thịt, từng tế bào như được ngâm trong dòng nước ấm áp, được gột rửa, loại bỏ tạp chất.

Giống như đã qua rất lâu, cũng giống như chỉ trong nháy mắt, Chu Giáp hoàn hồn.

Ý niệm theo bản năng chìm vào thức hải, trên mặt Chu Giáp liền lộ vẻ vui mừng.

Thành công rồi!

Hơn nữa, hiệu quả còn tốt hơn mong đợi.

“Ba năm!”

Sau khi tính toán, Chu Giáp đưa ra kết luận:

“Nhiều nhất là ba năm, mình liền có thể tu luyện thập phẩm đến viên mãn, nếu như lời Viên Hi Thanh nói là bình thường, vậy thì mình là trường hợp đặc biệt.”

Thập phẩm bình thường, nếu như muốn tấn thăng Hắc Thiết, ít nhất cũng phải mất bảy, tám năm, thậm chí là mười mấy năm để tích lũy, ba năm, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là có Ngọc Tủy đan cực phẩm, đáng lẽ cũng không thể nào như vậy.

Phải biết rằng…

Những người khác không có màn hình trong thức hải, không thể nào tu luyện thập phẩm đến viên mãn mới đột phá, đa số đều sẽ thử khi đã tu luyện đến bảy, tám phần.

Còn ba năm mà Chu Giáp nói, là tu luyện thập phẩm đến một trăm phần trăm.

Nếu như là ở vương triều Đại Lâm trước kia, cho dù không sử dụng Nguyên Chất Siêu phẩm, cũng có rất nhiều hy vọng trở thành Hắc Thiết, cũng chính là Tiên Thiên.

Cho nên…

“Long Hổ Huyền Thai!”

Chu Giáp khẽ động:

“Căn cơ bị tổn thương trên người mình chắc chắn đã được Long Hổ Huyền Thai chữa trị rất nhiều, hơn nữa, vẫn luôn đang chữa trị, nếu không, rất khó giải thích.”

Điều này, đương nhiên là chuyện tốt!

Nhưng có một vấn đề.

Chính là Nguyên Chất Siêu phẩm của Huyền Thiên minh, từ lúc xin cho đến lúc được cấp, thường thì phải mất ba, năm năm, dù sao, có rất nhiều người đang xếp hàng, “bánh ngon” không đủ chia.

Điều này có thể dẫn đến việc Chu Giáp đã tu luyện đến viên mãn, nhưng Nguyên Chất Siêu phẩm vẫn chưa được cấp.

Thôi bỏ đi!

Chu Giáp lắc đầu, đứng dậy.

Cứ đi từng bước một vậy!

Hôm nay, Trần Oanh mặc bộ đồ bó màu đen, eo đeo ngọc bội, càng làm nổi bật vòng eo thon gọn, đôi chân dài.

Mái tóc dài được nàng búi gọn sau đầu, khuôn mặt đẹp tự nhiên, đầy đặn, không hề giống phụ nữ gần ba mươi tuổi.

Khí chất của người thường xuyên luyện võ, khí chất thượng vị giả lại càng thêm nổi bật.

Thậm chí còn khiến người ta muốn chinh phục.

Cho dù Chu Giáp đã có người trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được phải sáng mắt, khác với những người ở thế giới này, đám nha đầu mười mấy tuổi không phù hợp với thẩm mỹ của Chu Giáp.

“Chu huynh.”

Sự thay đổi nhỏ trên mặt Chu Giáp không thể nào qua mắt được Trần Oanh, ánh mắt nàng ta lóe lên, trong lòng có chút vui mừng.

Ai mà chẳng thích được khen ngợi?

Cho dù người khen không phải là người mà nàng ta thích.

“Hôm nay là ngày huynh làm việc, không ngại để ta đi cùng chứ?”

“Sao có thể?” Chu Giáp cười nói:

“Cầu còn không được.”

“Sòng bạc là “mỏ vàng”.” Hai người lên xe ngựa, Trần Oanh nhắc nhở:

“Sòng bạc Tây Thành không đơn giản như vậy, bang chủ biết rõ lão Liêu “không sạch sẽ”, nhưng vẫn sử dụng ông ta, chắc chắn là có lý do khác.”

“Ồ!” Chu Giáp nhíu mày.

Hắn ghét nhất là phiền phức.

“Theo ta biết…” Trần Oanh nhìn Chu Giáp, nói ra tin tức mà nàng ta nghe được từ cha:

“Hai chấp sự ở sòng bạc Tây Thành, họ Trâu phụ trách quản lý sòng bạc, phía sau là phó bang chủ là Khâu Bá Uy, họ Ôn phụ trách sổ sách, có quan hệ rất tốt với Tề hộ pháp, còn có mấy người bạn của Tô gia.”

“Huynh định làm gì?”

“Làm việc theo quy tắc.” Chu Giáp nói:

“Sòng bạc mở cửa nhiều năm như vậy, chắc chắn có quy tắc, ta làm việc theo quy tắc, những người khác chắc chắn sẽ không có ý kiến gì.”

“Sư huynh nói đây là công việc nhàn rỗi, không cần phải đến thường xuyên, lúc rảnh rỗi thì ở nhà tu luyện là được, chẳng lẽ sư huynh lừa ta sao?”

Nói xong, Chu Giáp mỉm cười.

Trần Oanh nhíu mày.

Cách ứng phó của Chu Giáp khiến nàng ta không hài lòng, nếu như chỉ có chút bản lĩnh này, Chu Giáp cũng chỉ là một kẻ phế nhân có thiên phú.

Thế giới này…

Không phải là chỉ dựa vào võ công là có thể hoành hành.

Hơn nữa…

“E rằng bọn họ sẽ không thành thật.” Trần Oanh chậm rãi nói:

“Họ Trâu kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng lại là thập phẩm, không dễ đối phó.”

Chu Giáp là cửu phẩm, tuy rằng nghe nói thực lực rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là nghe nói, lần trước Chu Giáp ra tay là cách đây nửa năm, cũng không có mấy người nhìn thấy.

Thực lực thật sự của Chu Giáp thế nào, vẫn chưa biết.

Còn thập phẩm của Trâu chấp sự lại là thật, tuy rằng già yếu, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm, võ kỹ thuần thục hơn so với người trẻ tuổi.

“Chém chém giết giết không tốt.”

Chu Giáp lắc đầu:

“Phải lấy đức để phục người.”

Trần Oanh im lặng.

“Tùng… tùng…”

Tiếng trống vang lên từ bên ngoài, xe ngựa cũng chậm lại, sau đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

“Chuyện gì vậy?” Chu Giáp vén rèm xe lên, nhìn những người đang vội vàng đi trên đường.

“Gia chủ.” Tam Thủy hưng phấn nói:

“Là giết hung thú!”

“Nha môn thả hai ra con hung thú Siêu phẩm, bán với giá cao, người ta mua về giết giữa đường, nghe nói, nếu như may mắn còn có thể lấy được mấy miếng thịt ngon.”

“Thịt của hung thú Siêu phẩm chắc chắn rất bổ!”

Nói xong, Tam Thủy liếm môi, ánh mắt nóng bỏng.

“Hung thú Siêu phẩm sao?” Chu Giáp cũng khẽ động:

“Ai mua?”

“Không biết.” Tam Thủy lắc đầu:

“Chắc chắn là người giàu, nghe nói giết một con hung thú Siêu phẩm có thể giúp ngũ phẩm Dịch Cân trực tiếp tấn thăng thất phẩm Hợp Lực.”

“Lúc tiểu nhân còn nhỏ, thậm chí còn nghe nói có người từ tứ phẩm lên thẳng thất phẩm.”

0.45712 sec| 2405.367 kb