Người dịch: Whistle

Tuy rằng là thập phẩm, nhưng thực lực chưa chắc đã bằng cửu phẩm, nhưng lực bộc phát trong thời gian ngắn vẫn có uy lực thập phẩm.

Có rất nhiều người giống như Trâu chấp sự.

“Cũng đúng.” Ôn chấp sự gật đầu:

“Trâu huynh, huynh thấy thế nào?”

“Vẫn như cũ.” Trâu chấp sự nói:

“Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không ai đến sòng bạc, không kiếm được đủ Nguyên Thạch, chẳng lẽ là lỗi của chúng ta sao?”

“Làm ăn mà, dĩ hòa vi quý.”

“Trâu huynh.” Ôn chấp sự nhíu mày, giọng nói bất mãn:

“Đều là người một nhà, cần gì phải vòng vo, đừng nói với ta là huynh không hề lén lút mở sòng bạc “chui” để kiếm chác.”

Trong thành chỉ có ba sòng bạc lớn, nhưng sòng bạc nhỏ “chui” thì nhiều hơn con số đó rất nhiều.

Dựa vào sòng bạc Thiên Hổ bang để “hút máu”, nếu như bị phát hiện, sẽ rất phiền phức.

“Hừ…”

Trâu chấp sự nhếch miệng:

“Trâu mỗ ta có chừng mực, nơi đó chỉ “chơi” nhỏ thôi, chẳng là gì cả.”

“Nếu như Chu quản sự đồng ý, ta không ngại chia cho ông ta một phần, giống như Liêu quản sự trước kia, chỉ dựa vào tiền lương của bang, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Thật sao?” Ôn chấp sự không tin, nhưng cũng không nói thêm, hỏi:

“Chuyện Vương gia, huynh lo liệu thế nào rồi?”

“Một kẻ sa cơ thất thế mà thôi.” Trâu chấp sự bĩu môi:

“Nghiện cờ bạc, lại còn sử dụng Ngũ Thạch Tán, không cứu được nữa, bây giờ cứ để cho gã ta “sướng” trước, chờ sau này rồi tính sổ sau.”

“Ừ.” Ôn chấp sự gật đầu:

“Vợ con của gã ta đã bị Tô công tử để ý, đợi khi nào họ Vương trả không nổi, nhớ báo cho ta, Tô công tử sẽ không bạc đãi chúng ta.”

Trả không nổi, đương nhiên là phải bán vợ, bán con.

Còn về phần không muốn bán…

Đến lúc đó, không muốn bán cũng phải bán!

“Vẫn là Ôn huynh có nhiều “mối quan hệ”.” Trâu chấp sự cười toe toét:

“Ngay cả Tô gia mà huynh cũng có thể nhờ vả chút quan hệ, chẳng trách không sợ vị quản sự mới.”

“Nói đùa.” Ôn chấp sự cười nói:

“Ta chỉ là người chạy việc, sao có thể so sánh với Trâu chấp sự được?”

“Hắc…” Trâu chấp sự cười khẽ, nhả khói, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, khó hiểu.

Con gái của gã họ Vương rất xinh đẹp, được người ta thích là chuyện bình thường, nhưng vợ gã ta đã là “bà thím”, có gì đặc biệt chứ?

Sở thích kỳ quái!

Trâu chấp sự lắc đầu, thản nhiên nói:

“Còn về phần Chu Giáp, rất đơn giản, chỉ cần để cho hắn ta biết, kinh doanh sòng bạc không dễ dàng, hắn ta sẽ tự động hợp tác với chúng ta.”

“Ta có một người bạn, làm ăn rất tốt, mọi người gọi là Thiên Thủ.”

“Ồ!” Ôn chấp sự sáng mắt:

“Đáng tin cậy không?”

“Trừ phi ta chết.” Trâu chấp sự liếc nhìn Ôn chấp sự, khinh thường nói:

“Nếu không, kẻ này tuyệt đối sẽ không bán đứng ta.”

Trần Oanh da trắng, xinh đẹp, dáng người thước tha.

Là con gái duy nhất của Trần trưởng lão, dung mạo lại rất xuất chúng, Trần Oanh đương nhiên không thiếu người theo đuổi, đáng tiếc, nàng ta đã bộc lộ thiên phú võ học từ nhỏ, nên tầm mắt cũng rất cao.

Đàn ông bình thường khó có thể lọt vào mắt Trần Oanh.

Còn những thanh niên tài tuấn trong thành, trong mắt Trần Oanh lại có đủ loại khuyết điểm.

Dẫn đến việc đã gần ba mươi, nhưng nàng vẫn cô đơn một mình, thậm chí còn không có bạn trai, trở thành trò cười.

Ở thế giới này, phụ nữ mười sáu tuổi đã có thể làm mẹ, hai mươi tuổi chưa lấy chồng đã được coi là “ế”.

Ba mươi tuổi…

Cho dù là vì tu luyện võ công nên chậm trễ cũng là chuyện hiếm thấy.

Thậm chí có người còn lén lút bàn tán, suy đoán Trần Oanh có vấn đề nên mới không có đàn ông.

Mấy năm trước, Trần Oanh không quan tâm, thực lực ngày càng mạnh, đủ để nàng phớt lờ ánh mắt người khác.

Nhưng hai năm gần đây, tu vi của Trần Oanh không tiến bộ, trong lòng cũng dần dần có suy nghĩ.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa, người nào người nấy đều kết hôn, sinh con, dần dần xa lánh Trần Oanh, nàng càng thêm cô đơn.

Ngay cả Trần trưởng lão cũng hiếm khi nghiêm túc, thúc giục Trần Oanh kết hôn.

Thậm chí còn đưa ra một danh sách.

Lôi Tù…

Là một trong số đó.

Là con trai của bang chủ, thân phận đương nhiên không tệ, rất xứng với Trần Oanh.

Nhưng công pháp mà Lôi Tù tu luyện rất kỳ lạ, một ngày không có phụ nữ là không được, điều này khiến Trần Oanh không thể nào chấp nhận, những người khác cũng có đủ loại khuyết điểm.

Vì vậy, chuyện kết hôn của Trần Oanh vẫn luôn không thành.

Thời gian trôi qua, Trần Oanh dần dần hạ thấp yêu cầu.

Chu Giáp…

Một ngày nào đó đã lọt vào mắt Trần Oanh.

Được Viên Hi Thanh giới thiệu.

Với tiêu chuẩn trước kia của Trần Oanh, người đàn ông dung mạo bình thường, tính cách trầm lặng như Chu Giáp, nàng thậm chí còn không thèm nhìn, không nằm trong danh sách lựa chọn.

Nhưng bây giờ, Trần Oanh lại không ngại làm quen.

Dù sao, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ.

Nói thật, trong mắt Trần Oanh, tuy rằng loại tính cách như Chu Giáp không khiến người ta thích, nhưng cũng khó có thể ghét bỏ.

Coi như là bạn bè!

“Trần cô nương chờ một chút.”

Căn nhà không nhỏ, nhưng lại hơi cũ nát, góc sân cỏ dại mọc um tùm, rõ ràng là không được chăm sóc, Tam Thủy dẫn Trần Oanh vào trong sân.

“Gia chủ, Trần cô nương đến.”

“Chờ một chút.”

“Vâng.”

Trong phòng.

Chu Giáp mặt mày nghiêm túc, tay cầm một dụng cụ giống như ống nhỏ giọt, nhẹ nhàng bóp, nhỏ dung dịch bên trong vào dược cao hỗn hợp.

“Xì…”

Khói trắng bốc lên, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.

Ánh mắt Chu Giáp không đổi, hai tay nhẹ nhàng di chuyển, Nguyên Lực giống như cối xay đang xoay tròn, vo dược cao trước mặt thành từng viên thuốc.

“Cạch!”

Hơn mười viên thuốc có kích thước như nhau được xếp ngay ngắn trước mặt Chu Giáp.

Ngọc Tủy đan!

Hình dáng giống với Ngọc Tủy đan của Thiên Hổ bang, nhưng màu sắc lại đậm hơn.

Chu Giáp trầm ngâm một lúc, cầm một viên thuốc lên, bỏ vào miệng.

0.47492 sec| 2405.43 kb