Người dịch: Whistle

“Đúng vậy.” Viên Hi Thanh gật đầu:

“Nhưng có phương thuốc cũng vô dụng, không tinh thông luyện dược, rất nhiều dược liệu đều cần phải có độ tuổi nhất định, một mình làm sao có thể thu thập đủ?”

Ở thế giới này, không có thời gian để trồng dược liệu, chỉ có những thế lực lớn đã tồn tại mấy trăm năm mới có vườn thuốc.

Người bình thường, cho dù có được phương thuốc cũng vô dụng.

Nhưng mà…

Những người khác không làm được, còn Chu Giáp thì không thành vấn đề.

Dược liệu lâu năm thì khó tìm, nhưng hạt giống dược liệu chắc chắn không đắt, sau khi được Linh Vũ Thuật tưới tắm, e rằng còn tốt hơn cả dược liệu của Thiên Hổ bang.

“Ta chỉ tò mò thôi.” Sau khi nhận được câu trả lời, Chu Giáp liền mỉm cười.

“Ngồi đi!”

Viên Hi Thanh lắc đầu:

“Lát nữa sẽ có mấy người bạn đến đây, ta giới thiệu cho sư đệ, trong thành không giống những nơi khác, phải chú ý đến quy củ.”

Chu Giáp gật đầu.

Ý nghĩa của triều đình nằm ở chỗ này.

Tuy rằng trong bóng tối, ai mạnh thì người đó có lý, nhưng cũng không thể nào phá vỡ quy củ, nếu không, cả thành trì sẽ hỗn loạn, khó mà duy trì được.

Thạch Thành, có nha môn.

Nha môn phụ trách quản lý, điều tra vụ án trong thành.

Thiên Hổ bang, Thiên Thủy trại đấu đá như thế nào, nha môn không quản, nhưng nếu như gia đình giàu có nào đó trong thành vô cớ gặp chuyện, nha môn chắc chắn sẽ nhúng tay vào.

Đây là giới hạn cuối cùng.

“Phủ thành chủ, nha môn, không thiếu cao thủ.” Viên Hi Thanh nói:

“Có một số người, có lẽ là vì “chính nghĩa”, có lẽ là muốn có chỗ dựa, nhưng lại không muốn gia nhập môn phái giang hồ, nên đã gia nhập nha môn.”

“Ừm…”

“Người đến rồi!”

Là một trong sáu hộ pháp Thiên Hổ bang, cao thủ Hắc Thiết, người mà Viên Hi Thanh muốn giới thiệu cho Chu Giáp đương nhiên không phải là người tầm thường.

Lôi Tù!

Là con trai thứ tư của Lôi Bá Thiên, cũng là con ruột của Lôi phu nhân.

Ngoài Lôi phu nhân, Lôi Bá Thiên còn có mấy tiểu thiếp, cũng sinh con cho ông ta, Lôi Tù là người nổi bật nhất trong những đứa con của Lôi Bá Thiên.

Tuổi còn trẻ đã là cửu phẩm đỉnh phong.

Khác với sự thô kệch của Lôi Bá Thiên, Lôi Tù có dung mạo tuấn tú, khí chất phóng khoáng, lại có chút giống Đan Mộ Hoa.

“Cháu trai giống cậu”, quả nhiên là vậy.

Còn có một cô gái tên là Trần Oanh, là con gái của Trần trưởng lão, cũng có tu vi cửu phẩm.

Chu Giáp không quan tâm đến tu vi của bọn họ, ánh mắt hắn chỉ liếc qua đã nhìn thấy đao, kiếm trên người Lôi Tù, Trần Oanh.

Huyền Binh Hắc Thiết!

“Phú nhị đại”!

“Thời gian trước, nước sông Đại Đường hà biến động, có mấy ngôi làng bị cuốn trôi, hơn nữa còn có Giao Nhân chạy ra ngoài, giết không ít người.”

“Mấy ngày trước, một lô hàng mà Xích Tiêu Quân vận chuyển đã bị cướp ở Mễ Trần chi mạch, bây giờ, bọn họ đang truy tra, dám trêu vào Xích Tiêu Quân, thật to gan.”

“Nghe nói là một lô linh tài và Nguyên Tinh?”

“…”

Có Viên Hi Thanh làm “trung gian”, mấy người trẻ tuổi dần dần trở nên quen thuộc, Chu Giáp cũng nghe ngóng được không ít tin tức từ miệng hai người kia.

Loại tin tức này, nếu như không phải là người trong cuộc, chắc chắn sẽ không biết.

“Ơ?”

Đang nói chuyện, Trần Oanh khẽ động, nói:

“Bên kia hình như là chấp sự của sòng bạc Tây Thành?”

Mấy người nghiêng đầu.

Trên lầu của tửu lâu đối diện Phụng Minh lâu, có mấy người đang ngồi nói chuyện, hai người đàn ông trung niên trong đó chính là chấp sự của sòng bạc.

Khoảng cách quá xa, bọn họ không thể nào nghe thấy.

Cũng là do thị lực của Trần Oanh tốt nên mới có thể nhận ra.

“Trùng hợp vậy sao.” Lôi Tù cười nói:

“Chu huynh, chi bằng gọi bọn họ đến đây, để bọn họ làm quen với quản sự mới?”

“Thôi.” Chu Giáp khẽ động tai, trong mắt dường như lóe lên tia sáng kỳ lạ, sau đó khẽ lắc đầu:

“Vẫn chưa nhậm chức, không cần phải làm phiền, để bọn họ tự nhiên.”

“Cũng được.”

Mấy người cũng không ép buộc.

Một lúc sau.

Mấy người chào tạm biệt, Chu Giáp đi thẳng đến trụ sở bang phái, mượn lệnh bài của Viên Hi Thanh, lấy phương thuốc Ngọc Tủy đan.

Sau đó, Chu Giáp nhiều lần thay đổi thân phận, mua hạt giống dược liệu ở các tiệm thuốc trong thành.

Cuối cùng mới trở về căn nhà mà hắn đã mua ở Thạch Thành.

Căn nhà này hẻo lánh, yên tĩnh, giá trị không nhỏ, may mà Chu Giáp có rất nhiều Nguyên Tinh, không quan tâm đến chút tiền này, hơn nữa, hắn còn cho xây dựng một mật thất.

Dùng để trồng dược liệu.

Chỉ cần luyện chế ra được đan dược.

Có bí dược Tam Nguyên Chính Pháp, Ngọc Tủy đan, Chu Giáp ở thập phẩm cũng có thể tiến bộ rất nhanh.

Còn về phần sòng bạc…

Chuyện nhỏ, không vội.

Trong tửu lâu.

Trâu chấp sự đang hút thuốc.

“Đã tra ra rồi.”

Tiểu Lục nhỏ giọng nói:

“Vị quản sự mới được bổ nhiệm tên là Chu Giáp, là sư đệ của Trần hộ pháp, đệ tử Kim Hoàng chi mạch, thực lực sánh ngang với thập phẩm.”

“Từng dùng một rìu chém chết một tên cửu phẩm.”

“Chu Giáp sao.” Ôn chấp sự trầm ngâm suy nghĩ:

“Xem ra, Trần hộ pháp cũng muốn cài người của mình vào trong bang.”

“Đây chính là cao thủ Hắc Thiết.” Trâu chấp sự cười khẩy:

“Trong sáu hộ pháp chỉ có ba Hắc Thiết, người như vậy muốn cài người vào, chẳng lẽ là chuyện mà ngươi và ta có thể quản được sao?”

Trâu chấp sự không để ý đến Chu Giáp.

Cửu phẩm…

Ở nơi khác đúng là cao thủ, còn ở Thiên Hổ bang, chỉ có thể miễn cưỡng coi là nhân vật hàng đầu.

Không nói đến Hắc Thiết.

Dưới lục phẩm, chỉ cần giết hung thú là có thể nhanh chóng tấn thăng.

Trong thành có người làm “kinh doanh” kiểu này, bắt hung thú để cho người ta giết, tăng cường tu vi.

Tiếp theo, chỉ cần sống đủ lâu, không ngừng tu luyện, cộng thêm gia tộc giúp đỡ, gần như tất cả đều có thể trở thành bát phẩm, cửu phẩm, thậm chí là thập phẩm.

Trâu chấp sự chính là cao thủ thập phẩm.

Chỉ là lúc tấn thăng thập phẩm, Trâu chấp sự đã hơi lớn tuổi, bốn mươi chín tuổi, lại ôn dưỡng thêm mấy năm, ông ta liền không còn hy vọng đột phá.

0.47570 sec| 2404.742 kb