Người dịch: Whistle
Tăng cường thực lực quá nhanh sẽ khiến căn cơ không vững chắc, ảnh hưởng đến việc đột phá sau này.
Trừ phi, ngay từ đầu thì thân thể đã hoàn mỹ.
Nhưng loại người này rất ít.
Chu Giáp đã từng bị thương, hơn nữa còn bị thương nhiều lần, tuy rằng đã dựa vào việc giết hung thú để chữa trị, nhưng căn cơ đã bị tổn thương.
Đây giống như tổn thương căn nguyên, rất khó chữa trị.
Có thuốc…
Nhưng cũng không thể nào chữa khỏi trong thời gian ngắn.
Tên: Chu Giáp.
Tu vi: Phàm Giai thập phẩm viên mãn.
Nguyên Tinh: Thiên Anh Tinh (Đặc tính: Chưởng Binh), Địa Mãnh Tinh (Đặc tính: Bạo Lực), Địa Mặc Tinh (Đặc tính: Thính Phong), Địa Hùng Tinh (Đặc tính: Long Hổ), Thiên Huyền Tinh (Đặc tính: Càn Khôn tàn), Địa Phụ Tinh (Đặc tính: Ngự Thủy tàn).
Công pháp: Tam Nguyên Chính Pháp viên mãn.
Võ kỹ: Tam Trọng Khiên Phản tinh thông, Nạp Nhĩ Bí Tức Thuật tinh thông, Tử Lôi Phủ Pháp viên mãn, m Phong Đoạt Mệnh Kiếm tinh thông, Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ tinh thông, Thiết Nguyên Thân thuần thục, Tam Thân Bộ, Cự Mãng Thổ Châu…
So với mấy năm trước…
Màn hình trong thức hải có thể nói là xa hoa.
Cùng với việc tu vi tăng lên, không gian tùy thân cũng lớn hơn một chút, đã có thể chứa được tấm khiên, còn rìu hai lưỡi thì vẫn chưa được.
Linh Vũ Thuật, năm sinh trưởng của linh thực được gia tăng thêm mười, hai mươi năm.
…
Phụng Minh lâu.
Là một trong những tửu lâu nổi tiếng nhất ở Thạch Thành.
Tầng cao nhất.
Viên Hi Thanh khoanh tay, đứng bên cửa sổ, quần áo bay phấp phới, nhìn xuống nửa thành trì.
Tóc mai y đã bạc trắng, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói:
“Trăm nghề trong thành, ăn mặc, ở, đi lại, dược liệu, binh khí, kỹ viện, tiêu cục, sòng bạc…, Thiên Hổ bang chúng ta đều nhúng tay vào.”
“Ngoài việc vận chuyển hàng hóa đường thủy bị Thiên Thủy trại độc chiếm, những mặt khác, Thiên Hổ bang chúng ta đều chiếm ưu thế.”
Viên Hi Thanh cười, quay đầu nhìn Chu Giáp:
“Dù sao cũng phải nuôi sống hơn một vạn huynh đệ, nếu như không có chút sản nghiệp, sao có thể duy trì được?”
Sản nghiệp của Thiên Hổ bang bao phủ nửa Thạch Thành, thậm chí ngay cả Phụng Minh lâu này, cũng có “cổ phần” của Lôi Bá Thiên.
Ở nơi này, nếu như không có gia thế, căn bản không thể nào chống đỡ nổi một gia tộc.
“Sư huynh nói đúng.” Chu Giáp gật đầu:
“Công việc của ta là gì?”
“Ừm…” Viên Hi Thanh chống cằm:
“Tuy rằng sản nghiệp của bang rất nhiều, nhưng có mấy ngành nghề rất béo bở, không cần nhiều người, mỗi năm đều có thể nộp rất nhiều Nguyên Thạch.”
“Sư đệ có biết là những ngành nghề nào không?”
“Ta không hiểu nhiều về kinh doanh.” Chu Giáp lắc đầu, thử hỏi:
“Sòng bạc?”
“Đúng vậy!” Viên Hi Thanh vỗ tay, nói:
“Sòng bạc chính là một trong số đó.”
Những ngành nghề khác, cho dù là kỹ viện cũng cần rất nhiều người, phải cẩn thận kinh doanh mới có thể kiếm tiền, chỉ có sòng bạc là đặc biệt.
Chỉ cần có người thích đánh bạc, cho dù chỉ là hai túp lều tranh cũng có thể nhanh chóng tụ tập được một lượng lớn tiền tài.
“Thật ra…”
Viên Hi Thanh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
“Có một ngành nghề còn kiếm tiền hơn cả sòng bạc, đáng tiếc lại bị Tô gia độc chiếm, người khác muốn nhúng tay vào cũng không được, chính là bán Ngũ Thạch Tán.”
“Thứ đó, có thể khiến con người say mê, nghe nói còn “sướng” hơn cả đi kỹ viện, không ít công tử nhà giàu đều đang sử dụng.”
“Đương nhiên…”
Nói đến đây, Viên Hi Thanh nghiêm mặt:
“Sư đệ, chỉ cần đệ còn muốn tu luyện võ công thì tuyệt đối đừng động vào thứ đó. Không, cho dù là không còn đường lui cũng tuyệt đối không được động vào.”
“Một khi đã dính vào, cả đời coi như xong.”
“Ta biết rồi.” Chu Giáp gật đầu.
Ngũ Thạch Tán…
Chẳng trách Kỷ gia lại coi trọng Cực Lạc Thủy của Hắc Đế ở Tinh Thành như vậy, xem ra cũng muốn làm loại “kinh doanh” này.
“Trong thành có ba sòng bạc công khai, hai sòng thuộc về Thiên Hổ bang chúng ta, Đông Thành, Tây Thành mỗi nơi một sòng.” Viên Hi Thanh nói:
“Thời gian trước, vì chuyện chiêu mộ binh lính, Tây Thành xảy ra bạo loạn, không ít người dân bạo động, tấn công cửa hàng, hơn nữa còn có người của Chính Khí đường ở đó “đổ thêm dầu vào lửa”.”
“Lão Liêu, chết vào lúc đó.”
Sau đó, Viên Hi Thanh giải thích:
“Lão Liêu là quản sự sòng bạc Tây Thành.”
“Sư huynh muốn để ta quản lý sòng bạc Tây Thành sao?” Chu Giáp hỏi.
“Đúng vậy.” Viên Hi Thanh gật đầu:
“Sòng bạc là ngành nghề béo bở, cho dù là lúc ế ẩm, một ngày cũng kiếm được gần một nghìn Nguyên Thạch, lúc làm ăn tốt, còn có thể kiếm được không ít Nguyên Tinh.”
“Luôn có người, khi đã “máu” lên rồi là sẽ không quan tâm đến gì cả.”
Chu Giáp gật đầu.
Đánh bạc có thể coi là một trong những “thói xấu” của con người.
Khác với kỹ viện, chỉ cần có đủ tiền, muốn ở bao lâu cũng được, sòng bạc lại là “con quái vật” nuốt vàng.
Cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng có thể “cháy túi” trong nháy mắt.
“Mười ngày, trong bang sẽ đến thu tiền một lần, có nhiều, có ít, ít nhất cũng là gần mười nghìn Nguyên Thạch, sư đệ không được ít hơn con số này.” Viên Hi Thanh nghiêm túc nói:
“Trước kia, lão Liêu đã hồ đồ mấy lần, suýt nữa khiến bang chủ nổi giận, nếu như không phải nể mặt ông ta đã theo bang chủ mấy chục năm, e rằng lão Liêu đã bị đuổi đi từ lâu rồi.”
“Đệ đừng phạm lỗi giống như ông ta.”
“Chỉ cần làm được như trước kia, chắc sẽ không có vấn đề gì.” Chu Giáp thờ ơ nói.
Nếu như thực sự không được, không làm là được!
“Đệ…”
Viên Hi Thanh nhìn vẻ mặt Chu Giáp, bất lực nói:
“Gia nhập bang phái có rất nhiều lợi ích, không nói đến chuyện khác, nếu như sư đệ tấn thăng thập phẩm, sẽ có Ngọc Tủy đan để tẩy tủy.”
“Công pháp, bí tịch, cao nhân chỉ bảo, không thua kém gì trên đảo, còn có tiền lương…”
“Ngọc Tủy đan?” Chu Giáp khẽ động, không để ý đến những lợi ích khác:
“Ta nghe nói, trong bang có bán phương thuốc?”
Loại đan dược này có thể giúp chữa trị nội thương, cũng là thứ mà mỗi cao thủ thập phẩm đều phải dùng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo