Người dịch: Whistle

Hai người thường xuyên so tài, Chu Giáp đã sớm hiểu rõ thực lực của Đan Tử Cận, chỉ là nàng ta không thể nào ép buộc Chu Giáp phải bộc phát toàn lực.

Nếu như thực sự giao đấu, Chu Giáp tự tin có thể chiến thắng trong vòng bảy chiêu.

Không phải là nói Đan Tử Cận yếu, nàng ta có thể chống đỡ lâu như vậy trước Chu Giáp, đã đủ để tự hào.

Kiếm pháp cũng rất tốt.

Chính vì thường xuyên trao đổi kiếm pháp với Đan Tử Cận, nên Chu Giáp mới có thể luyện Đoạt Mệnh Kiếm đến đại viên mãn cách đây không lâu, dung hợp với Âm Phong Kiếm.

Được gọi là Âm Phong Đoạt Mệnh Kiếm!

Âm Phong Đoạt Mệnh Kiếm tinh thông (354/2000).

Chính nhờ vào thanh kiếm này, cộng thêm việc Chu Giáp đột nhiên bộc phát, mới có thể giết chết Tần Vũ.

Đối với Chu Giáp, sau gần một năm tiếp xúc, Đan Tử Cận đã sớm coi hắn như người nhà, thường xuyên gọi “sư đệ”.

Thực chất, trong lòng Đan Tử Cận còn coi Chu Giáp là huynh trưởng.

Tính cách ôn hòa, chu đáo, kính trọng cha, đối xử tốt với nàng, ngoài việc hơi trầm lặng, Chu Giáp gần như không có khuyết điểm nào.

Không giống như những sư huynh khác, đối xử với Đan Tử Cận như em gái, không quan tâm đến ý kiến của nàng.

“Chu Giáp!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài sân tập.

“Tiết Thái Y.” Đan Tử Cận quay đầu lại, nhìn thấy người đến, liền nhíu mày:

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Có việc!” Tiết Thái Y trợn trắng mắt:

“Ngươi tưởng ta muốn đến đây sao?”

Nửa năm trước, Tiết Thái Y từng nhận lời bạn tốt, định “giúp đỡ” Chu Giáp, để cho hắn tiếp xúc với vòng tròn bằng hữu của mình.

Ai ngờ lại bị Chu Giáp “bơ”.

Từ đó về sau, Tiết Thái Y không thèm để ý đến Chu Giáp nữa.

“Tiết sư tỷ.” Chu Giáp chắp tay:

“Tìm ta có việc gì?”

“Ừ.” Tiết Thái Y gật đầu:

“Cận Chu sư huynh bảo ngươi đến Thạch Thành, mang theo đồ, đến bái kiến đà chủ Thiên Thủy trại là Tần Vô Ảnh, thái độ cung kính một chút.”

“Ngoài ra…”

“Mang theo hạ nhân của ngươi, hoặc là mang theo đầu lâu cũng được, đến đó xin lỗi, nể mặt sư huynh, chuyện này coi như bỏ qua.”

“Dựa vào cái gì!” Đan Tử Cận nhướng mày, tức giận nói:

“Con trai ông ta chết, liên quan gì đến sư đệ ta?”

Đan Tử Cận cũng đã nghe nói chuyện xảy ra mấy hôm trước, trong lòng nàng ta còn đang phẫn nộ, nói là lúc đó không nên dễ dàng tha thứ cho Tần Vũ.

Khi biết Tần Vũ bị giết, Đan Tử Cận còn vỗ tay.

Bây giờ lại muốn Chu Giáp xin lỗi…

Đan Tử Cận bất bình nói:

“Người của Tiểu Lang đảo, dựa vào gì phải xin lỗi người ngoài? Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến sư đệ, Cận Chu sư huynh thiên vị người ngoài!”

“Hừ!” Tiết Thái Y bĩu môi:

“Các ngươi muốn đi hay không thì tùy, dù sao ta cũng đã truyền lời rồi.”

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Tiết Thái Y nhìn Chu Giáp, nói:

“Đây là do Cận Chu sư huynh tự mình phân phó, nếu như ngươi không đi…”

“Hừ!”

Tiết Thái Y cười lạnh, quay người rời đi.

Địa vị của Chu Giáp ở Tiểu Lang đảo hơi đặc biệt, sư phụ là “bệnh nhân”, bản thân cũng không có gia thế, chỗ dựa duy nhất chính là một người sư bá rất tốt.

Nhưng đa số mọi người đều không dám đắc tội với Chu Giáp.

Vì là cửu phẩm ở độ tuổi hai mươi, sau này, rất có thể sẽ trở thành Hắc Thiết, mọi người không phải là kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không gây chuyện.

Đắc tội với một Hắc Thiết tương lai…

Không có lợi!

Nhưng muốn nói thân thiết thì lại không thể nào.

Trên đảo, Tiết gia, Dương gia là lớn nhất, ngay cả Lôi Bá Thiên cũng phải rời khỏi Tiểu Lang đảo, tự lập môn hộ, bọn họ sẽ không hạ mình làm quen.

Còn Hắc Thiết như Dương Cận Chu thì không thèm để ý, vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng.

“Sư đệ đừng sợ.” Đan Tử Cận kéo tay áo Chu Giáp, nói:

“Chúng ta không đi, ta muốn xem bọn họ có thể làm gì đệ! Nhiều nhất là… nhiều nhất là chúng ta đi tìm sư bá để cáo trạng.”

Đan Tử Cận cũng không phải là người ngây thơ, nàng ta biết lời nói của Dương Cận Chu đại diện cho điều gì ở Tiểu Lang đảo, đặc biệt là đối với những người như bọn họ.

Chỉ có lời nói của Lôi Bá Thiên mới có tác dụng.

“Ta biết rồi.”

Chu Giáp thở dài, nhìn về phía cách đó không xa:

“Viên sư huynh, đã đến rồi, sao không lộ diện?”

“Ha ha…”

Viên Hi Thanh cười lớn, nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống:

“Ta cũng chỉ tình cờ đến đây, nhưng xem ra, sư đệ gặp rắc rối rồi.”

Nói xong, Viên Hi Thanh nháy mắt với Chu Giáp.

“Ừ.”

Chu Giáp mặt không đổi sắc:

“Chức vụ nhàn rỗi mà sư huynh đã nói, không biết còn tuyển người không?”

“Đương nhiên là còn!”

Viên Hi Thanh cao giọng:

“Gia nhập Thiên Hổ bang, người của Tiểu Lang đảo sẽ không thể quản được sư đệ nữa.”

Tiết gia và Dương gia kết thông gia từ đời này sang đời khác, từ hai trăm năm trước đã nắm chắc vị trí chưởng môn Kim Hoàng chi mạch.

Tiểu Lang đảo giống như là tài sản riêng của hai nhà.

Nơi trung tâm phồn hoa nhất trên đảo chính là trạch viện của hai nhà.

Đêm nào cũng ca hát, nhảy múa, đèn đuốc sáng trưng.

Chu Giáp ẩn nấp trong bóng tối, trầm ngâm suy nghĩ.

Với thực lực hiện tại, muốn dạy cho Dương Cận Chu một bài học chắc là không thành vấn đề, nhưng Chu Giáp phải kích hoạt Bạo Lực, tay cầm khiên rìu.

Như vậy chắc chắn sẽ bị lộ thân phận.

Phàm Giai đối đầu với Hắc Thiết, e rằng sẽ gây ra không ít phiền phức.

Hơn nữa, Dương Cận Chu không chỉ đại diện cho bản thân gã ta, mà còn là thế lực phía sau gã.

Đó mới là căn nguyên của vấn đề.

Ừm…

Chu Giáp lắc đầu, đè nén sự bồn chồn trong lòng.

Ý niệm trở lại thức hải.

Tu vi: Phàm Giai thập phẩm (23/50000).

Sau khi tấn thăng thập phẩm, thân thể đã đạt đến giới hạn, tiếp theo là chữa trị vết thương cũ, khiến cho thân thể càng thêm hoàn mỹ.

Cho đến khi…

Đạt đến giới hạn đột phá.

Đây là một quá trình chậm rãi, liên tục, giống như bát phẩm Long Hổ, hơn nữa, khác với Long Hổ, giết hung thú đôi khi cũng không có tác dụng.

0.45840 sec| 2404.922 kb