Người dịch: Whistle

Thuyền rồng du ngoạn trên sông, thân thuyền dài gần mười mét, được chia thành ba tầng, boong thuyền rộng rãi, đứng trên đó có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh, di chuyển trên sông cũng rất dễ dàng.

Trên thuyền còn có nỏ, pháo, giống như một pháo đài di động.

Tần Vinh mặt mày u ám đứng trên boong thuyền, im lặng.

Không ai dám lên tiếng, bọn họ đều biết phó đường chủ vừa bị sỉ nhục, lúc này, ai dám nói chuyện, tám chín phần mười là sẽ bị trút giận.

“Phó đường chủ, đã tra ra rồi.”

Một người cầm thư do chim đưa, vội vàng chạy đến:

“Chu Giáp, là đệ tử của Bút Nghiễn tiên sinh, Đan Mộ Hoa, tu vi cửu phẩm, vẫn luôn ở Tiểu Lang đảo, lần trước ra tay là nửa năm trước, xảy ra mâu thuẫn với Tam Hà bang.”

“Nghe nói, hắn ta chỉ dùng một rìu đã giết chết một cao thủ cửu phẩm, rất am hiểu Tử Lôi Đao Pháp, đã từng được Lôi lão hổ khen ngợi.”

“Chu Giáp!” Tần Vinh sờ cổ, ánh mắt hung dữ.

Trên cổ gã ta có một vết thương nhỏ, tuy rằng không sâu, nhưng rất mới.

“Còn có Lôi Tù, hai người này…”

“Rắc!”

Tần Vinh dồn lực vào hai tay, tay vịn cứng rắn bị gã ta bóp nát, sau đó là tiếng gầm rú:

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta giết chết bọn chúng!”

Lôi Tù chính là người đã chém một đao vào mặt gã ta.

Chu Giáp lại khiến gã ta bị sỉ nhục trước mặt mọi người.

Đối với Tần Vinh, người được người ta tâng bốc từ nhỏ đến lớn, sao có thể chịu đựng được? Lửa giận trong lòng không có chỗ để trút.

“Vút!”

Một tiếng động rất nhỏ đột nhiên truyền vào tai Tần Vinh.

Nguy hiểm!

Có người đánh lén!

Tần Vinh nheo mắt, năm ngón tay nắm chặt, tóm về phía bên cạnh.

Gã ta đeo “bảo vật” hộ tay, không sợ đao kiếm, lực lượng của ngón tay có thể bóp nát sắt thép, chiêu này là tuyệt kỹ gia truyền, “Long Thổ Châu”.

Nhưng Tần Vinh lại tóm hụt.

Một tia kiếm quang lạnh lẽo đột nhiên đổi hướng, bất chấp trọng lực, kỳ lạ tăng tốc, đâm thẳng vào cổ họng Tần Vinh.

Kiếm quang chĩa đến…

Âm phong lạnh lẽo, sát khí bùng nổ.

Hơn nữa còn có một luồng sức mạnh khiến người ta hồn bay phách lạc.

Âm Phong Đoạt Mệnh Kiếm!

“Keng!”

Tần Vinh gào thét trong lòng, vội vàng thu tay lại, chặn mũi kiếm vào khoảnh khắc cuối cùng, năm ngón tay dồn lực, định bẻ gãy trường kiếm.

Trong mắt Tần Vinh cũng xuất hiện bóng dáng người đánh lén.

Người áo đen!

Bát phẩm?

Kiếm pháp rất lợi hại.

“Vèo!”

Thanh trường kiếm vốn nên nằm gọn trong tay Tần Vinh đột nhiên run rẩy, tăng tốc, giống như cá trượt khỏi tay gã ta.

Không ổn!

“Phập!”

Kiếm đâm vào cổ họng, khẽ run, máu tươi phun ra.

Người áo đen xoay người trên không trung, đá vào ngực Tần Vinh, đá gã ta xuống sông, đồng thời mượn lực bay về phía bên cạnh.

“Vèo vèo!”

Mấy mũi tên tiếp bắn đến, nhưng đều trượt.

Người áo đen đã nhảy khỏi thuyền rồng trước khi những người khác kịp phản ứng, hơn nữa còn nhân cơ hội chém thủng đáy thuyền, nước sông thi nhau tràn vào.

Ở tầng dưới.

Nơi này tối đen như mực, không nhìn thấy gì, đây vốn là nơi để đồ, bây giờ lại được dùng để giam giữ những người trốn tránh nghĩa vụ quân sự.

Trong không gian chật hẹp này, có mấy trăm người, ai nấy đều như gia súc, chen chúc trong không gian hẹp, ngủ gà ngủ gật.

Ăn, uống, vệ sinh của mấy trăm người đều ở đây, mùi lạ không thể nào thoát ra được, giống như khí độc.

Không khí loãng, ngột ngạt khiến cho không ít người hôn mê, thậm chí là chết.

Con người…

Ở đây giống như súc vật.

Người Thiên Thủy trại không quan tâm đến sống chết của đám người này, một chút thương vong, chỉ cần không nhiều quá, bọn họ đều có thể chấp nhận.

Không biết từ lúc nào…

Mấy bóng người đã xuất hiện trong đám đông, bọn họ cầm từng viên thuốc, cho những người hôn mê uống, sau khi đánh thức họ dậy, mấy người này nhỏ giọng dặn dò:

“Suỵt…”

“Đừng lên tiếng, chúng tôi là người của Chính Khí đường, đến cứu các người.”

“Ưm ưm…”

Đám người gật đầu, cố gắng thở dốc.

Không biết mấy người này cho bọn họ uống thuốc gì, tinh thần mệt mỏi giống như được tiêm “thuốc bổ”, cho dù đã mấy ngày không ăn, không uống, nhưng bọn họ vẫn tràn đầy sức lực.

Ngay cả không khí loãng dường như cũng không ảnh hưởng đến họ.

“Lát nữa, khi thuyền rồng đến Tam Xoa hà, người của chúng tôi sẽ phá vỡ khoang thuyền từ bên ngoài, dòng nước ở đó chia thành nhiều nhánh, dễ dàng chạy trốn.”

“Đến lúc đó, mọi người hãy tự lo liệu…”

“Rầm!”

Lời còn chưa dứt, ván thuyền bên cạnh đột nhiên nứt toác, ánh sáng chói mắt từ khe hở chiếu vào trong khoang thuyền, mang theo dòng nước.

Chuyện gì vậy?

Mấy người trong bóng tối nhìn nhau, rõ ràng là vẫn chưa đến thời gian đã hẹn?

Nhưng những người khác không thể nào quan tâm đến nhiều như vậy, nhìn thấy “lối thoát” ngay trước mắt, Long thuyền chao đảo, bọn họ liền hoan hô, lao ra ngoài.

Không khí trong lành khiến tinh thần bọn họ tỉnh táo.

“Không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa.” Một người lên tiếng, lấy ra một con dao găm từ trong người, lao về phía ván thuyền, nhẹ nhàng rạch, xé rách thân thuyền.

Rõ ràng là con dao găm trong tay người này rất sắc bén.

“Đi thôi!”

Ánh mắt mọi người mơ màng, sau khi hoàn hồn, bọn họ không nói lời nào, chạy ra ngoài theo lỗ hổng.

Thực lực của những người này đều không tồi.

Hồng Trạch vực có rất nhiều sông ngòi, những người sống ở đây, không ai là không biết bơi, trong nháy mắt, khoang thuyền đã trở nên hỗn loạn.

Một người áo đen lẫn trong đám đông, khả năng bơi lội rất tốt, dưới nước giống như đi trên mặt đất, chỉ cần nhẹ nhàng lắc mình đã xé toạc dòng nước, di chuyển được mấy mét.

Trong nháy mắt đã biến mất.

Lên bờ.

Chu Giáp run rẩy, hất nước, đồng thời cởi bỏ bộ đồ đen.

Mặc đồ đen giữa ban ngày ban mặt có chút kỳ lạ, nhưng nhất thời Chu Giáp không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa, người mà hắn giết chỉ là một tên cửu phẩm.

Không sao.

Nhưng vào lúc cuối cùng, sự xuất hiện của “Chính Khí đường” lại có chút kỳ lạ.

0.46928 sec| 2403 kb