Người dịch: Whistle

“Ào…”

Chu Giáp đứng dậy khỏi thùng thuốc, cơ thể khẽ run, những giọt nước dính trên người bắn ra ngoài, trong nháy mắt, cơ thể đã khô ráo, Chu Giáp thuận tay cầm lấy một chiếc áo choàng bên cạnh, mặc vào.

Từ khi dung nhập Long Hổ Huyền Thai, cùng với việc tu vi của Chu Giáp tăng lên, thân thể hắn cũng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng thân thể mạnh mẽ không có nghĩa là ngạnh công luyện thể vô dụng.

Giống như Thiết Nguyên Thân.

Là công pháp cốt lõi của Thiết Nguyên phái, kỹ xảo vận kình, bộc phát lực lượng rất tinh diệu.

Bây giờ, cho dù là cao thủ lục phẩm cầm binh khí chém bừa bãi, Chu Giáp không hề chống đỡ, chỉ dựa vào da thịt, kình lực, cũng không bị thương.

Giống như Chu Giáp mặc một lớp giáp, cho dù là cửu phẩm cũng không dễ dàng khiến hắn bị thương nặng.

Còn về phần tu vi…

Cửu phẩm Nội Kình (28100/30000).

Cách thập phẩm, chỉ còn một bước.

“Vèo!”

Thân hình nhanh như chớp, Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ như leo núi, tuy rằng không gian trống rỗng, nhưng Chu Giáp vẫn phải bước mấy bước mới có thể nhẹ nhàng rơi xuống.

Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ tinh thông (60/1500).

Cùng với việc tu vi, thực lực, tầm mắt tăng lên, cho dù không có đặc tính tương tự như Chưởng Binh, tốc độ tu luyện khinh công cũng không hề chậm.

Dù sao…

Nhị phẩm và cửu phẩm cùng tu luyện một môn võ công, chắc chắn là cửu phẩm sẽ nhanh hơn.

Chỉ riêng về mặt vận chuyển kình lực, bộc phát lực lượng, điều khiển Nguyên Lực, hai cảnh giới này đã khác biệt một trời một vực.

Cộng thêm đặc tính Thính Phong, khinh công không còn là điểm yếu rõ ràng của Chu Giáp nữa.

Đương nhiên…

So với những người chuyên tu luyện khinh công, Chu Giáp vẫn kém xa.

“Gia chủ.”

Trên mặt nước…

Một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh.

Tam Thủy mặc áo tơi, từ trong khoang thuyền bước ra, vẫy tay với Chu Giáp:

“Hôm nay, ngài muốn ra ngoài chơi sao?”

Chu Giáp nhìn cảnh non xanh nước biếc trước mắt, tâm trạng không khỏi bồi hồi, hắn cười:

“Đi chuẩn bị rượu và thức ăn.”

“Vâng.”

Tam Thủy đáp.

Chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên mặt nước.

Chu Giáp mặc áo tơi, ngồi ở mũi thuyền, bên cạnh là bếp lửa đang cháy, khói bốc lên, rượu đã được hâm nóng, có thể uống.

Nhưng Chu Giáp lại không hề để ý, hắn cầm cần câu, chăm chú nhìn mặt nước.

Một lúc sau.

“Vèo!”

Chu Giáp giơ cần câu, một con Hoàng Lân ngư bị kéo lên khỏi mặt nước, bắn tung tóe, rơi xuống thuyền.

“Hừ…”

Chu Giáp mỉm cười, thuần thục cất cần câu, rót đầy rượu.

Giỏ cá dưới chân đã đầy.

Hoàng Lân ngư, Thanh Vĩ ngư, Long Dương ngư, đều là những loại cá ngon ở vùng nước này, mang ra ngoài bán có thể bán được không ít Nguyên Thạch.

Nhưng Chu Giáp không thèm để ý đến những thứ này, mà là đang hưởng thụ quá trình.

Cuộc sống rất khó khăn, chỉ có lúc này, Chu Giáp mới có thể buông bỏ mọi thứ, quên đi chém giết, hưởng thụ sự tự do, tự tại.

“Ào ào…”

Cách đó không xa, một bóng người đang bơi từ trên đảo đến, hóa thành một đường trắng, khi đến gần liền nhảy lên thuyền.

“Gia chủ.”

Tam Thủy lau nước trên mặt, lấy ra một cái túi vải không thấm nước, lấy đồ bên trong ra, sắp xếp:

“Đây là thịt hầm của Lục gia, còn có món ăn do Tam nương làm, món khai vị mà ngài thích nhất.”

“Ừ.”

Chu Giáp gật đầu, nhìn hòn đảo đầy lau sậy cách đó không xa:

“Bọn họ trốn ở đó sao?”

“Vâng.” Tam Thủy gật đầu:

“Đến kỳ nghĩa vụ quân sự, gia đình bọn họ không có tiền, cũng không có danh ngạch miễn, chỉ có thể trốn trên đảo, đợi khi nào hết kỳ nghĩa vụ mới dám về nhà.”

“Gia đình bọn họ thì sao?”

“Nhà cửa chẳng đáng giá bao nhiêu, bị người ta phá, chiếm, cũng không sao, chỉ cần người còn sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”

Chu Giáp im lặng.

Cứ cách hai năm, Xích Tiêu Quân lại chiêu mộ binh lính.

Đi lính không phải là chuyện tốt, những người có thể trở nên nổi bật rất ít, đa số đều bị chèn ép, thậm chí còn bị chết, bị thương.

Ở đây, chiêu mộ binh lính không phân biệt nam nữ, chỉ cần đủ tuổi là được.

Trên mười ba tuổi, dưới sáu mươi tuổi, đều phải đi lính.

Phụ nữ…

Cũng vậy.

Bọn họ cũng có tác dụng trong quân đội.

Tác dụng là gì thì không cần phải nói, nhưng người phụ nữ đã từng đi lính, gia đình tốt sẽ không muốn, hoặc là phải “trả tiền” để lấy chồng, hoặc là làm kỹ nữ.

Trong thành có rất nhiều kỹ viện, những người phụ nữ bên trong đa số là người đã từng đi lính.

Nếu như muốn không đi, phải có danh ngạch miễn trừ, hoặc là nộp tiền.

Vì vậy, mỗi khi đến kỳ nghĩa vụ, đều có người nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh, người giàu có thì dễ, còn người nghèo, chỉ có thể dẫn theo gia đình chạy trốn.

Nhưng Xích Tiêu Quân có danh ngạch chiêu mộ.

Nếu như không đủ…

Tất cả mọi người ở Thạch Thành sẽ không được sống yên ổn!

Mấy năm trước.

Có một thành trì không hoàn thành nhiệm vụ chiêu mộ binh lính, đã bị Xích Tiêu Quân “dẹp loạn”, cả thành có hàng triệu người, đều bị giết sạch.

Cuộc “thanh trừng” diễn ra trong bảy ngày, không người còn sống.

Lúc đó, máu chảy thành sông…

Nghe nói, cảnh tượng vô cùng thê thảm!

Vì vậy, để hoàn thành nhiệm vụ, phủ thành chủ, Tô gia, Thiên Hổ bang, Thiên Thủy trại, thậm chí là Huyết Đằng lâu đều phải dốc hết sức.

Các thế lực đều sẽ gạt bỏ ân oán, cùng nhau tìm người.

“Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm, tôm chỉ có thể tìm chỗ ẩn náu, sống lay lắt qua ngày.”

Đối với chuyện này, Chu Giáp cũng bất lực, hắn chỉ là một người quan sát, lạnh lùng nhìn sự thay đổi của tình hình.

“Gia chủ.”

Sau khi bày đồ ăn xong, Tam Thủy nhìn Chu Giáp với ánh mắt mong đợi:

“Tiểu nhân qua đó nhé?”

“Ừ.” Chu Giáp gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt Tam Thủy liền cười, tiện tay ném một con cá cho cậu ta:

“Đi đi.”

“Tạ ơn gia chủ.”

Tam Thủy vui mừng, vội vàng dập đầu, cất con cá vào túi.

Cậu ta thực sự rất tò mò, tại sao mỗi lần đi cùng Chu Giáp, hắn đều có thể câu được nhiều cá ngon như vậy, nói là do may mắn, chắc chắn là không thể nào.

Một lần là may mắn, chẳng lẽ lần nào cũng may mắn sao?

0.48287 sec| 2406.773 kb