Người dịch: Whistle

“Đúng vậy.” Lận Vân Như tay cầm quạt, gõ vào lòng bàn tay:

“Có câu nói là “oan gia nên giải không nên kết”, chỉ là một người đánh xe, ta thấy Đàm bang chủ đã thể hiện đủ thành ý rồi, chi bằng bỏ qua.”

“Chúng ta, cũng coi như kết bạn.”

“Đúng vậy.” Một lão giả cũng gật đầu phụ họa:

“Lão phu là Lư Sinh, đã gọi rượu và thức ăn ở trên lầu, Chu đại hiệp, chi bằng lên lầu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, coi như kết bạn.”

“Ừm…” Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, chậm rãi nói:

“Lận gia…”

“Là cái thá gì?”

“Còn các ngươi…”

Chu Giáp nhìn mọi người, khinh thường nói:

“Cũng là cái thá gì? Cũng xứng kết bạn với ta sao?”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Hình như Lận Vân Như chưa từng bị sỉ nhục như vậy, y tức giận đến run rẩy, hai mắt đẫm lệ, sắp khóc.

“Xoạt…”

Chu Giáp đứng dậy.

Tuy rằng hắn cao lớn, nhưng ở tửu lâu này cũng không phải là cao nhất.

Nhưng theo động tác đứng dậy của Chu Giáp, một luồng uy thế vô hình tỏa ra, khiến cho cả tửu lâu rộng lớn như thể không thể chứa nổi một mình hắn.

Những người khác đều nín thở.

Mấy người phụ nữ yếu ớt còn sợ hãi, liên tục lùi lại.

“Là ai chủ mưu?”

Chu Giáp đưa tay chỉ vào chiếc hộp đựng đầu lâu, lạnh lùng hỏi.

Hôm nay, Chu Giáp vốn không muốn gây chuyện, Tam Hà bang này lại không biết điều, vậy mà còn muốn dùng Lận gia, Tiết gia để uy hiếp hắn.

Đã bọn họ không biết điều, vậy thì Chu Giáp cũng không cần phải dây dưa.

Lận gia đúng là có một Hắc Thiết trấn giữ.

Nhưng cũng…

Chỉ là “một” “Hắc Thiết” mà thôi!

“Ngươi muốn làm gì?” Một người của Tam Hà bang lạnh lùng nói:

“Bọn ta có lòng tốt mời ngươi đến đây dự tiệc, đừng có…”

“Ầm!”

Người đó còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ lớn đã vang lên.

Mặt đất dưới chân Chu Giáp đột nhiên lõm xuống, thân hình hắn xuất hiện trước mặt người đó với tốc độ khó tin, vung tay.

Người đó run rẩy, sau đó bay ngang ra ngoài.

Còn chưa rơi xuống đất đã bị vặn gãy, chết ngay tại chỗ.

Chu Giáp đứng ở nơi đó, mặt không đổi sắc, như thể chỉ là tiện tay đuổi ruồi.

Thái độ của Chu Giáp đã chọc giận những người khác.

“Ngươi dám giết người?”

“Ra tay!”

Bang phái ẩu đả, đương nhiên không có chuyện “đấu đơn”, nhìn thấy Chu Giáp dám ra tay, đám người Tam Hà bang lập tức gầm lên giận dữ, lao về phía hắn.

“Hừ!”

Chu Giáp hừ lạnh, cơ thể run lên.

Tam Trọng Khiên Phản!

Lực phản kích gấp ba khiến kình khí xung quanh cuồn cuộn trong phạm vi ba mét, giống như một tấm chắn khí, đánh bật những người lao đến.

Có một người nhân cơ hội áp sát, còn chưa kịp vung đao, đã bị Chu Giáp nắm lấy đầu, đập mạnh xuống đất.

“Rầm!”

Óc bắn tung tóe, máu tươi văng ra.

Tuy rằng đám người Tam Hà bang tấn công rất hung hãn, nhưng trong mắt Chu Giáp lại chẳng là gì cả.

Hắn dễ dàng giải quyết.

“Chu Giáp!” Đàm Hùng nghiến răng, trừng mắt:

“Tốt, tốt lắm!”

“Ta muốn “thỉnh giáo” cao chiêu của ngươi!”

“Chỉ bằng ngươi?” Chu Giáp khinh thường nói, đưa tay ra, rìu hai lưỡi đã nằm trong tay hắn.

Tử Lôi Phủ Pháp!

Nộ Lôi Kinh Thiên!

Tử Lôi Phủ Pháp ở cấp độ viên mãn vậy mà lại khiến Nguyên Lực xung quanh chấn động, sau đó, một tia sét khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

Tia sét lóe lên, biến mất, nhưng tàn ảnh lại in sâu trong lòng mọi người.

Kéo dài rất lâu!

Đáng sợ!

Bá đạo!

Không thể nào chống đỡ!

“Ầm!”

Tiếng nổ vang vọng bên tai, Lận Vân Như chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, y bị cuồng phong cuốn bay ra ngoài.

Cảnh tượng trước mắt khiến Lận Vân Như giật mình.

Một luồng sức mạnh khủng bố từ bên trong tửu lâu bộc phát ra, xé toạc tường, mái nhà, vô số gạch ngói, gỗ vụn bay tứ tung.

Bàn ghế, vò rượu, bát đĩa vỡ vụn…

Từng bóng người bị sức mạnh đánh bay ra ngoài.

Tửu lâu trở nên tan hoang.

Còn Đàm Hùng, bang chủ Tam Hà bang, sau khi tia sét ập đến, thân hình gã ta chỉ chống đỡ được một lát đã vỡ nát thành sương máu.

“Ầm…”

Tiếng nổ lớn vang vọng bên tai.

Tửu lâu nguy nga trước đó, bây giờ đã biến thành đống đổ nát, mấy chục người nằm la liệt, rên rỉ.

Một bóng dáng cao lớn đứng giữa đống đổ nát, một tay cầm rìu, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Không ai dám nhìn Chu Giáp.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Đàm Hùng, cửu phẩm Nội Kình, trong mắt Chu Giáp chẳng là gì cả, những người khác chỉ bị dư lực quét qua đã bị thương nặng.

Ngay cả tư cách đến gần cũng không có.

Người này…

Rốt cuộc là tu vi gì?

Lận Vân Như cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không dám động đậy khi ánh mắt Chu Giáp lướt qua.

“Rắc, rắc…”

Chu Giáp bước đi trên đống đổ nát, dừng lại trước mặt một tên thuộc hạ đang run rẩy của Tam Hà bang:

“Ngoài Đàm Hùng ra, ai là người có quyền quyết định ở đây?”

Tên thuộc hạ run rẩy, theo bản năng nhìn về phía một người đàn ông.

Tôn Dũng, phó bang chủ, thầm mắng trong lòng, nhưng lại không thể không run rẩy đứng dậy, không kịp phủi bụi, cười nói:

“Chu đại hiệp, chuyện hôm nay…”

Tôn Dũng nghiến răng nói:

“Là hiểu lầm!”

“Cho ngươi hai ngày.” Chu Giáp lạnh nhạt nói, không quan tâm đến lời giải thích của Tôn Dũng:

“Giao hung thủ ra đây, nếu như không giao ra…”

Chu Giáp nhìn Tôn Dũng:

“Ta sẽ đến tìm ngươi.”

Tôn Dũng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Người đã giết Sở Hải là huynh đệ họ Lưu, là người cũ, theo Đàm Hùng từ đầu, thuộc hàng nòng cốt của bang phái, chuyện này, ai cũng biết.

“Nhanh lên!”

Tôn Dũng đột nhiên quay người lại, gầm lên với đám người Tam Hà bang, giọng nói khàn đặc:

“Đi bắt huynh đệ Lưu gia cho ta, nếu như ai dám tiết lộ tin tức, để cho bọn chúng chạy thoát, ta… ta sẽ lấy mạng kẻ đó!”

Chu Giáp lạnh lùng quan sát, thu hồi khiên rìu, vẫy tay gọi Tam Thủy đang ngây người ở đằng xa, cất đầu lâu, bảo vật trong hộp vào người.

Sau đó, Chu Giáp lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.

“Chu Giáp!”

Trở về Lận phủ, Lận Vân Như thay quần áo mới, buông tóc, ăn mặc như con gái, trong mắt y không còn sợ hãi, mà là sự tò mò:

“Thực lực của người này thật quá đáng sợ, tại sao ta lại cảm thấy giống như cao thủ Hắc Thiết?”

“Hà bá, ông thấy sao?”

0.79520 sec| 2415.836 kb