Người dịch: Whistle

“Haiz!”

Quản gia thở dài:

“Không giấu gì Chu đại hiệp, thời gian trước, có một người tên là Quách Bình xảy ra mâu thuẫn với mấy người trong bang, người đó ra tay rất tàn nhẫn, đã có người chết.”

“Chuyện đúng sai, chúng ta tạm thời không bàn đến, nhưng chúng tôi muốn “lập nghiệp” ở trong thành, đương nhiên không thể nào nuốt cục tức này, nên đã tìm người đó để giải quyết.”

“Không ngờ…”

Quản gia nhìn Chu Giáp, nhỏ giọng nói:

“Quách Bình quen biết Sở Hải, người đánh xe của ngài, hai người đã chạy vào Thiết Nguyên võ quán, nể mặt Chu đại hiệp, chúng tôi đã chủ động dừng tay.”

“Ai ngờ, Quách Bình lại được nước lấn tới…”

“Đủ rồi!”

Chu Giáp nhíu mày, ngắt lời quản gia:

“Tiểu Sở đâu?”

“Cái này…” Quản gia biến sắc, nhìn thấy Chu Giáp mặt mày u ám, gã ta liền vỗ tay.

Sau đó…

Một người bưng một chiếc hộp gỗ lớn đến, đặt lên bàn.

“Rầm!”

Nắp hộp mở ra, bên trong là một cái đầu người với đôi mắt trợn trừng.

Hai mắt Sở Hải trợn tròn, vẻ mặt dữ tợn, răng gãy, tóc tai rối bời, dính đầy máu.

Có thể thấy…

Trước khi chết, Sở Hải đã bị tra tấn, cho dù đã chết, trong mắt cậu ta vẫn hiện lên vẻ phẫn nộ, không cam lòng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Một lớp bột màu trắng giống như vôi đang bao phủ lấy đầu Sở Hải, khiến cho khuôn mặt cậu ta hơi trắng bệch, cũng che đi mùi máu tanh.

Thủ cấp!

Bảo vật!

Trước là lễ, sau là binh.

Chu Giáp cười lạnh trong lòng, Tam Hà bang này làm việc cũng rất “có quy củ”.

Hắn biết rõ tính cách của Sở Hải, tuy rằng cậu ta chính trực, nhiệt huyết, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, càng không phải là người bốc đồng gây chuyện.

Chỉ khi ở bên cạnh Chu Giáp, Sở Hải mới “ra oai”.

Người Tam Hà bang không nói nguyên nhân, chỉ nói là tranh chấp, sau đó ném ra kết quả, chắc chắn là bọn họ đang giấu giếm Chu Giáp.

Lời nói một phía, không đáng tin.

Nhưng mà…

Đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng.

“Thế giới này chính là như vậy.” Chu Giáp lạnh nhạt nói, đưa tay vuốt đầu Sở Hải, giúp cậu ta vuốt lại mái tóc rối bời:

“Người tốt không được chết già, chỉ có kẻ ác mới có thể sống lâu.”

Chu Giáp di chuyển chậm rãi, tư thế tùy ý, nhưng lại khiến cho mấy người trong phòng cảm thấy ớn lạnh, mấy người phụ nữ theo bản năng lùi lại.

Dù sao…

Giết người thì có thể chấp nhận được.

Nhưng chơi đùa với đầu người thì quá đáng sợ.

“Thi thể đâu?”

“…” Quản gia lúng túng:

“Hỏng rồi.”

“Thôi bỏ đi!”

Chu Giáp phất tay:

“Ai đã giết Sở Hải, giao người ra đây, chuyện này coi như bỏ qua.”

Chu Giáp không muốn truy cứu quá trình, đúng sai cũng không còn ý nghĩa gì, hơn nữa, thái độ của Tam Hà bang cũng có thể chấp nhận được.

“Giao người?”

Chưa đợi quản gia lên tiếng, người đàn ông to con vừa mới bưng hộp gỗ đựng đầu Sở Hải, đã nhíu mày, bất mãn nói:

“Chu đại hiệp, bọn ta đã thể hiện đủ thành ý rồi.”

“Vì tên Sở Hải này, Tam Hà bang ta cũng có không ít huynh đệ bị thương, nếu như không phải nể mặt ngài, đã sớm lấy mạng gã ta rồi!”

Quản gia biến sắc, vội vàng ngăn cản, nhưng không thể nào ngăn được.

“Ừm…”

Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, cầm một viên Nguyên Thạch lên, xoay xoay:

“Nguyên Thạch, là thứ tốt.”

Nói xong, Chu Giáp búng tay.

Động tác tùy ý, như thể không dùng sức, nhưng viên Nguyên Thạch lại bay đến trước mặt người đàn ông to con trong nháy mắt.

“Hây!”

Người đàn ông to con đã sớm có phòng bị, liền rút đao ra đỡ.

“Rầm!”

Kình khí bộc phát, thanh đao thiên chùy bách luyện vậy mà lại bị viên Nguyên Thạch đâm vỡ, hơn nữa còn đánh bay người đàn ông ra khỏi tửu lâu, ngã xuống đường, sống chết không rõ.

Quản gia run rẩy, mặt mày trắng bệch.

Người đàn ông to con đó là cao thủ lục phẩm của Tam Hà bang, gã ta giỏi đao pháp, tuy rằng không phải là cao thủ hàng đầu trong bang, nhưng thực lực cũng không yếu.

Vậy mà lần này, lại yếu ớt như vậy?

Chu Giáp lại mặt không đổi sắc, như thể chuyện bình thường.

Chu Giáp bây giờ, tu vi đã là cửu phẩm trung kỳ, hơn nữa còn có Long Hổ Huyền Thai, kình lực mạnh hơn đa số cao thủ thập phẩm.

Một tên lục phẩm cỏn con…

Chu Giáp phủi bụi trên tay, chậm rãi nói:

“Mời ta đến đây, vậy mà gia chủ lại không chịu lộ diện, có phải là hơi thất lễ không?”

“Bốp!”

“Bốp!”

Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên từ tầng hai.

Một nhóm người từ trên lầu chậm rãi bước xuống, một người đàn ông cao lớn, oai phong, có râu quai nón, vỗ tay, cười lớn:

“Chu đại hiệp, quả nhiên là đệ tử Kim Hoàng chi mạch, búng tay tạo ra sấm sét, Đàm mỗ bội phục, bội phục!”

“Ngươi là…” Chu Giáp nghiêng đầu.

“Đàm Hùng.” Người đàn ông lên tiếng:

“Bang chủ Tam Hà bang.”

“Đàm bang chủ.” Chu Giáp chắp tay:

“Đa tạ đã tiếp đãi, lời ta vừa nói, chắc hẳn ngài cũng đã nghe thấy, không khó xử chứ?”

“Chuyện này không vội.” Đàm Hùng phất tay, vẻ mặt hào phóng:

“Trước tiên, ta xin giới thiệu một người bạn.”

Nói xong, Đàm Hùng chỉ vào một thanh niên tuấn tú bên cạnh:

“Đây là tam thiếu gia Lận gia, Vân Như thiếu gia.”

“Lận gia?”

“Chính là Lận gia.”

Thạch thành có không ít gia tộc, nhưng gia tộc có Hắc Thiết trấn giữ thì không nhiều, mà Lận gia, chính là một trong số đó.

Công tử bột Lận Vân Như chưa đến hai mươi tuổi, có chút nữ tính, tay cầm quạt xếp, bước lên một bước, chắp tay chào Chu Giáp:

“Gặp qua Chu huynh, Vân Như quen biết Tiết Thái Vân của Tiểu Lang đảo, đã nghe danh Chu huynh từ lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Danh bất hư truyền cái quái gì.

Trước khi đến, Lận Vân Như căn bản không biết Kim Hoàng chi mạch có nhân vật như vậy.

Nhưng mà…

Vừa rồi, chỉ với một chiêu đã đánh bay một tên lục phẩm, thực lực của người này đúng là không tồi, tại sao lại chưa từng nghe nói đến? Có chút kỳ lạ.

“Lận thiếu gia.” Chu Giáp quan sát Lận Vân Như, cảm thấy y quá “nồng nặc” mùi son phấn:

“Ngươi đến đây là để hòa giải sao?”

0.50094 sec| 2402.063 kb