Người dịch: Whistle

Lên đảo, trở về nhà.

Chu Giáp đặt đồ đã mua vào phòng luyện dược.

Hạt giống mà Chu Giáp mang theo đã đủ để luyện chế bí dược cần thiết cho việc tu luyện Tam Nguyên Chính Pháp, có Linh Vũ Thuật, cứ cách một khoảng thời gian là có thể thu hoạch một mẻ, luyện chế một lò.

Cho dù để lại hạt giống cũng còn dư.

Nếu như không sợ bị lộ bí mật, Chu Giáp thậm chí còn có thể bán.

Còn bí dược dùng để phối hợp với Thiết Nguyên Thân thì cần huyết phấn của hung thú cao cấp, hung thú càng mạnh, dược hiệu càng lớn.

Đương nhiên là Chu Giáp không có thứ này.

Huyết phấn bình thường rất dễ kiếm, nhưng thứ mà Chu Giáp cần thì khác.

Để phối hợp với dược liệu mấy chục năm, huyết phấn mà Chu Giáp mua được làm từ máu của hung thú Hắc Thiết sau khi chết.

May mà loại hung thú này đa số đều có thân hình to lớn, máu rất nhiều, nên cũng không phải là quá hiếm.

Chu Giáp vừa mới điều chế xong bí dược, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ bên ngoài:

“Sư đệ, nhị sư huynh về rồi, cha bảo đệ qua đó.”

Nhị sư huynh?

Chu Giáp khẽ động.

Nhị sư huynh Viên Hi Thanh là cao thủ Hắc Thiết duy nhất trong số những đồ đệ của Đan Mộ Hoa.

Công pháp mà nhị sư huynh tu luyện là Thần Hoàng Quyết của Kim Hoàng chi mạch, môn công pháp này đến từ Mật Tông, có ba tầng, bảy mạch, nghe nói nhị sư huynh đã tu luyện thành hai mạch.

Tu vi, Hắc Thiết sơ kỳ.

Nghe nói nhị sư huynh là một người phong lưu, tuấn tú, đáng tiếc, y vẫn luôn ở bên ngoài, Chu Giáp chưa từng gặp mặt.

“Đệ đến ngay.”

Chu Giáp đáp, đẩy cửa bước ra.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi cầm khiên rìu theo.

Gia nhập môn phái hơn nửa năm, lần đầu tiên gặp nhị sư huynh, e rằng sẽ khó tránh khỏi việc so tài, mang theo cũng đỡ phải quay về lấy.

Nói đi cũng phải nói lại.

Cho đến hôm nay, Chu Giáp vẫn chưa từng giao đấu với cao thủ Hắc Thiết, cũng không biết thực lực của cường giả Hắc Thiết rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Bên ngoài sân.

Đan Tử Cận đang đợi.

Hôm nay, nàng mặc đồ bó, toát lên vẻ mạnh mẽ hơn, vì tu luyện võ công từ nhỏ nên eo nàng rất thon gọn, chân dài, thẳng tắp, tỉ lệ cơ thể rất đẹp.

Vỏ kiếm sau lưng giản dị, ẩn chứa kiếm ý sắc bén.

Đây là Huyền Binh Hắc Thiết.

Tay cầm thanh kiếm này, Đan Tử Cận, người mới bát phẩm sơ kỳ, thậm chí còn có thể chống lại thập phẩm, hơn nữa, sẽ không bị tổn thương căn bản như Tiền Tiểu Vân.

“Đi thôi.”

Nhìn thấy Chu Giáp đi ra, Đan Tử Cẩn hài lòng gật đầu.

Tuy rằng vị Chu sư đệ này hơi chậm chạp, nhưng lại rất lễ phép với nàng, không hề kiêu ngạo vì tu vi cao.

Hơn nửa năm qua, tuy rằng không thể nói là tận tụy, nhưng Chu Giáp cũng rất cung kính.

Chỉ là quá trầm lặng.

Suốt ngày chỉ biết luyện dược, bế quan, rất ít khi ra khỏi sân, rất nhàm chán.

Hai người đi được một đoạn, Chu Giáp liền nhận ra có gì đó không ổn:

“Hình như đây không phải là đường đến chỗ sư phụ?”

“Ừ.”

Đan Tử Cẩn gật đầu:

“Nhị sư huynh đến chỗ Cận Chu sư huynh.”

Chu Giáp nhíu mày.

Cận Chu sư huynh mà Đan Tử Cẩn nói là Dương Cận Chu, cháu trai của chưởng môn Kim Hoàng chi mạch, người này có tính cách kiêu ngạo, Chu Giáp không thích gã ta.

Không chỉ có Dương Cận Chu.

Tuy rằng Tiểu Lang đảo có chữ “Tiểu”, nhưng quan hệ trên đảo lại rất phức tạp.

Ở trung tâm đảo là Dương gia, Tiết gia, đời đời kế thừa vị trí chưởng môn Kim Hoàng chi mạch, bọn họ hoàn toàn khác với những người khác.

Ánh mắt của những người này luôn mang theo sự kiêu ngạo, xem thường mọi thứ, bọn họ còn tùy tiện quát mắng người khác, khiến cho người ta rất khó chịu.

Hơn nửa năm qua, trừ phi cần thiết, nếu không Chu Giáp tuyệt đối sẽ không đến đó.

Haiz!

Chu Giáp thở dài, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể đi theo Đan Tử Cẩn.

Không lâu sau.

Một căn nhà xuất hiện trước mắt.

Tường trắng bao quanh, mái ngói đen, bên trong sân cây cối xanh tươi, thanh tịnh, tao nhã.

Chỉ có tiếng va chạm phá vỡ sự yên tĩnh.

Một giọng nói hơi kiêu ngạo vang lên:

“Hơn một năm không gặp, kiếm pháp của Viên sư huynh lại tiến bộ, bội phục, bội phục!”

“Sư đệ cũng không tồi.” Một giọng nói khác sang sảng, hào phóng, mang theo ý cười:

“Kim Ngọc Công, Liệt Thiên Thủ, Thác Vân Bộ, ba môn võ công này của sư đệ bây giờ đều đã có chút thành tựu, nếu như mấy năm nay, sư huynh ta không tu luyện, e rằng đã không phải là đối thủ của sư đệ.”

“Hừ!”

“Sư huynh, cẩn thận!”

Chu Giáp và Đan Tử Cận nhìn nhau, đi về phía phát ra tiếng nói.

Phía sau căn nhà là một sân tập rộng mấy trăm mét vuông.

Mấy thanh niên khí chất bất phàm, mặc trang phục lộng lẫy đứng hai bên, chăm chú nhìn hai bóng người đang giao đấu.

Một trong số đó mặc đồ bó, giữa hai lông mày ẩn chứa sát khí.

Người này dùng hai tay không để đối địch, chiêu thức hung hãn, sắc bén, bộ pháp huyền diệu, nhất cử nhất động đều toát lên khí thế mạnh mẽ.

Người này dẫm chân, mặt đất cứng rắn như mặt nước gợn sóng, khu vực xung quanh trong phạm vi ba mét, nhấp nhô.

Cho dù cách mấy chục mét cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển.

Người này giơ tay, không khí bị xé toạc, tiếng rít chói tai chỉ là dư lực của chưởng phong, cánh tay vung lên, bức tường cách đó mấy mét cũng lõm xuống.

Nếu như đánh trúng, ngay cả đá cũng sẽ bị nghiền nát.

Xung quanh người này còn có cương kình bao phủ, cương kình hộ thể của Hắc Thiết có thể dễ dàng nghiền nát sắt thép, giống như một con hung thú sắp cắn nuốt con mồi.

Người này chính là Dương Cận Chu.

Mấy năm trước, Dương Cận Chu đã trở thành Hắc Thiết, là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Dương gia.

Người đối địch với Dương Cận Chu mặc trường bào màu đen bằng vải gai, kiểu dáng cổ xưa, độc đáo, dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt sáng ngời.

0.57893 sec| 2400.805 kb