Người dịch: Whistle
Trên đường dài, người đến người đi.
Vì gần chợ cá, nên gió thổi qua mang theo mùi tanh nồng nặc.
Tiếng rao bán của tiểu thương, tiếng công nhân khuân vác hàng hóa, tiếng quát lớn của những người mặc đồng phục đen duy trì trật tự, hòa lẫn vào nhau.
Con đường vốn dĩ rất bằng phẳng, vì mưa gió đã trở nên lầy lội, chỉ cần sơ suất bước lên là bùn đất sẽ dính đầy chân, thậm chí còn dính phải thứ dơ bẩn.
Chu Giáp dắt La Tú Anh, Tiền Tiểu Vân bế con, chen chúc trong đám đông, sau khi nộp “phí vào thành”, bọn họ bước vào Vấn Thủy thành.
Nơi này…
Cũng là nơi gần trụ sở Huyền Thiên minh nhất.
Người ngoài bị cấm vào Huyền Thiên minh, nên xung quanh đảo, nơi Huyền Thiên minh tọa lạc, có hơn mười thành trì nhỏ được xây dựng để tiện cho việc đi lại.
“Vân muội!”
Vừa mới vào thành, một tiếng gọi sang sảng vang lên từ xa.
Mấy người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang đứng ở tầng hai một tửu lâu, vẫy tay với bọn họ, vẻ mặt vui mừng.
…
Yến Cấp.
Đệ tử nội môn Huyền Thiên minh.
Yến Cấp sinh ra trong một gia tộc nhỏ ở Vấn Thủy thành, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú võ học, cả gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, tuổi còn trẻ đã là cửu phẩm.
Chỉ còn một bước nữa là đến thập phẩm.
Yến Cấp có lông mày rậm, mắt to, mũi cao, miệng rộng, khuôn mặt vuông vức, tuy chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại có vẻ từng trải.
Bộ trường bào màu xám cũ được giặt rất sạch sẽ, có thể thấy Yến Cấp không giàu có.
“Ngồi đi, ngồi đi!”
Sau khi dẫn mấy người vào chỗ ngồi, Yến Cấp nhìn đứa bé trong tay Tiền Tiểu Vân, định nói gì đó, nhưng lại im bặt, ánh mắt y hiện lên vẻ đau buồn:
“Ta cứ tưởng muội và Huấn Kiếm trở về Hoắc gia bảo, có thể tránh được tai họa, không ngờ, cho dù là ở Hoắc gia bảo cũng không được yên ổn.”
“Vân muội yên tâm, ta sẽ nghĩ cách chữa trị cho đứa bé.”
Tiền Tiểu Vân lặng lẽ gật đầu.
Cô ta biết tính cách của Yến Cấp, trầm lặng, thật thà, không biết nói lời an ủi, nhưng sự chân thành trong mắt y lại là thứ mà Tiền Tiểu Vân chưa từng gặp trong thời gian dài.
Cái chết của Hoắc Huấn Kiếm là một đòn giáng mạnh đối với Tiền Tiểu Vân.
Trong lòng cô ta vẫn luôn chất chứa nỗi đau, chỉ có thể lặng lẽ khóc vào lúc đêm khuya, đến sáng lại phải tỏ ra mạnh mẽ.
Chu Giáp tuy tốt.
Nhưng tính cách quá lạnh lùng, khiến người ta khó gần.
Lúc này, mấy câu nói của Yến Cấp giống như đã mở ra “công tắc” nỗi đau trong lòng Tiền Tiểu Vân, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống.
“Vân muội!”
Yến Cấp luống cuống tay chân:
“Đừng khóc, đừng khóc, chắc chắn Huấn Kiếm cũng không muốn nhìn thấy muội như vậy, nếu như đệ ấy nhìn thấy, e rằng lại tưởng ta đang bắt nạt muội.”
Yến Cấp vốn đã chậm chạp, cho dù là tình cảm hay là giao tiếp, y đều không giỏi, bây giờ y lại càng không biết nên làm gì.
“Muội không sao.” Tiền Tiểu Vân khẽ lắc đầu:
“Chỉ là nhớ đến chuyện trước kia, không kìm nén được, Yến đại ca, huynh đừng lo lắng.”
Chu Giáp ngồi đối diện, chỉ là một người nghe.
Hắn không hứng thú với câu chuyện trước kia của hai người, chỉ biết năm đó, Hoắc gia đã dẫn theo một nhóm người đến Hồng Trạch vực, muốn xông xáo một phen.
Hoắc Huấn Kiếm, Tiền Tiểu Vân, cũng nằm trong số đó.
Trong thời gian đó…
Bọn họ quen biết Yến Cấp, trở thành bạn bè.
Sau này, không biết vì lý do gì, Hoắc gia đắc tội với một thế lực nào đó, bất đắc dĩ phải chạy về Hoắc gia bảo, Hoắc Huấn Kiếm, Tiền Tiểu Vân kết hôn.
“Bánh ngọt tuyết ti!”
“Cá khô… cá khô tám đồng một lạng…”
“Gốm sứ xanh, tơ lụa, son phấn…”
Đủ loại tiếng rao hàng từ bên ngoài truyền đến, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy đám đông náo nhiệt.
Nơi này chỉ là một con phố nhỏ, không mấy nổi tiếng ở Vấn Thủy thành, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dòng người qua lại, một khung cảnh yên bình, an ổn.
“Thật tốt.”
La Tú Anh vừa ăn bánh quy, vừa rưng rưng nước mắt:
“Nếu như cha còn sống thì càng tốt.”
Chu Giáp đưa tay, xoa đầu La Tú Anh.
So với Hoắc gia bảo, bầu không khí ở đây càng khiến người ta yên tâm hơn, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người già tóc bạc trắng.
Phải biết rằng…
Dù là ở nội thành Hoắc gia bảo, người già cũng rất hiếm.
Điều này khiến Chu Giáp thêm tin tưởng vào cuộc sống sau này.
Hắn chưa bao giờ quên mục tiêu của mình.
Sống sót.
Trên cơ sở đó, tăng cường thực lực.
Thế giới này quá nguy hiểm, cương thi, hung thú, quái vật…, cho dù là cường giả Hắc Thiết cũng không thể đảm bảo sẽ không gặp chuyện.
Còn sống mới có hy vọng.
Vấn Thủy thành an toàn, chắc chắn có thể cung cấp nền tảng để sống sót.
Không giống như bên ngoài…
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Giáp.
Trên đường, mấy người mặc đồng phục đen bao vây một người đàn ông vạm vỡ mặc trang phục bó, bọn họ tay cầm binh khí, hung dữ xông lên.
Cho dù là người đàn ông vạm vỡ hay là những người đang vây công, thực lực đều không yếu, đều có tu vi lục, thất phẩm.
Bọn họ ra tay không hề kiêng dè, người đi đường, cửa hàng trên đường lập tức bị liên lụy, trong nháy mắt đã tan hoang.
Kệ hàng đổ rạp, thức ăn bị giẫm đạp, đao quang, kiếm ảnh bay múa.
Hơn nữa, còn có mấy người đi đường không kịp né tránh, bị cuốn vào, bị đao kiếm chém trúng, ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
“Hình vệ của Mễ gia, người kia là ai, vậy mà lại dám đắc tội với bọn họ?”
“Ở Vấn Thủy thành, ai dám đắc tội với bọn họ chứ? Hình như người đó là người của võ quán Tề gia, bị người ta nhắm đến, lần này, võ quán đó coi như xong đời.”
“Chắc là vì thu mua võ quán nên mới xảy ra chuyện, giá của Mễ gia đưa ra quá thấp.”
“Cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói.”
Xung quanh, từng tiếng xì xào truyền đến, cho dù không kích hoạt Thính Phong, Chu Giáp cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hắn không khỏi nhíu mày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo