Người dịch: Whistle

“…” Chu Giáp im lặng một lúc:

“Khinh công của ta không tốt.”

“Vậy sao…” Tiền Tiểu Vân nhướng mày, mỉm cười:

“Vậy thì chúng ta phải thương lượng lại tỉ lệ chia chác.”

“Ta có thể tìm được người, hơn nữa còn ra tay, cô chỉ cần làm mồi nhử, một phần thu hoạch đã là không ít rồi.” Chu Giáp nhíu mày:

“Gần như là nhặt được.”

“Không thể tính như vậy.” Tiền Tiểu Vân lắc đầu:

“Khinh công của ta tốt, có thể đuổi theo, cũng có thể chạy trốn, không có ta, Chu huynh cũng không thể nào bắt được bọn họ, nếu không, tại sao huynh lại tìm ta hợp tác?”

“Vẫn như cũ, bảy ba.”

“Không được.” Chu Giáp nói:

“Không có cô, ta vẫn có thể ra tay, chỉ là thu hoạch ít hơn một chút, vậy đi, hai tám, không thể thêm nữa!”

“Nguyên Thạch, Nguyên Tinh hai tám, những thứ khác chia… sáu bốn.” Nhìn thấy Chu Giáp không vui, Tiền Tiểu Vân theo bản năng sửa lời.

“…”

“Thành giao!”

Trên đường, một người phụ nữ ôm túi lớn, loạng choạng chạy trốn dưới sự truy đuổi của đám cương thi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn.

Sắp bị đuổi kịp, người phụ nữ liền kích hoạt một bí thuật, tốc độ đột nhiên tăng lên.

Xem ra rất nguy hiểm.

May mà cương thi không có linh trí, người phụ nữ dựa vào đủ loại thứ trong đống đổ nát để ngăn cản đám cương thi, cuối cùng may mắn chạy thoát.

“Phù…”

Người phụ nữ thở hổn hển, run rẩy:

“May mà, may mà chạy thoát.”

Đúng lúc này, một nhóm người xuất hiện gần đó, một người trong số đó mặc nhuyễn giáp, tay cầm khảm đao, cười híp mắt bước đến:

“Cô nương, cô vui mừng hơi sớm.”

Nói xong, gã ta chỉ khảm đao về phía trước:

“Giao đồ ra đây, tha cho ngươi khỏi chết!”

“Ừm…” Người phụ nữ vốn dĩ hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nỗi sợ hãi trong mắt biến mất, ngược lại còn hứng thú nhìn mấy người:

“Gần đây vậy mà lại có người ẩn nấp.”

“Ngươi có ý gì?” Vẻ mặt của người phụ nữ khiến tên lãng khách theo bản năng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã có tiếng vật nặng rơi xuống.

“Rầm!”

Mặt đất khẽ run.

Chu Giáp mặc trọng giáp, tay cầm cự kiếm xuất hiện phía sau mấy người, giọng nói trầm đục vang lên:

“Giao Nguyên Tinh trong tay ra đây, tha cho các ngươi khỏi chết!”

Giáp!

Cự kiếm!

Một nam, một nữ…

Cách ăn mặc này?

“Không ổn!” Một người hét lớn, vẻ mặt kinh hoàng:

“Là Thư Hùng Song Sát, chạy mau!”

Lời còn chưa dứt, đám người đã chạy tứ tán, không hề có ý định phản kháng.

“Hả?”

Chu Giáp ngẩn người, sải bước đuổi theo, vung kiếm đánh bay mấy người.

Bên kia.

Tiền Tiểu Vân cũng đuổi theo những người khác, cô ta có thân pháp nhanh nhẹn, thực lực cũng không tồi, chỉ trong chốc lát, đã cướp sạch những người này.

“Thư Hùng Song Sát?”

Hai người vừa chia đồ vừa than thở:

“Ai đã đặt biệt danh vậy? Khó nghe quá.”

Cùng với việc hai người liên tục ra tay, lời đồn về bọn họ cũng lặng lẽ lan truyền trong các thế lực lớn ở Tinh Thành.

Thư Hùng Song Sát!

Một nam, một nữ, người đàn ông mặc giáp, cầm cự kiếm, người phụ nữ đeo mặt nạ, thân phận, lai lịch không rõ, bọn họ thích dụ người khác ra tay, sau đó phản giết, cướp đoạt.

Xuất hiện ở khắp nơi.

Vô cùng âm hiểm, xảo quyệt.

Thực lực mạnh mẽ, có khả năng là hai cao thủ thập phẩm.

Gần chợ Nam Giao.

“Ầm ầm…”

Ba người khổng lồ Bello cao hơn năm mét, tay cầm gậy lớn, điên cuồng chém giết trong đám cương thi, bọn chúng quét ngang, mở ra một con đường.

Phía sau bọn chúng, Tinh Đế, Bạch Đế Song Tử dẫn theo một số người Tinh Tộc chém giết.

Tinh Đế cao lớn, dung mạo tuấn tú, trên trán có một viên ngọc kỳ lạ, ánh sáng mờ ảo, tỏa ra tinh thần lực khủng bố.

Nguyên Chất Siêu phẩm!

Tinh Đế Vô Ngân có thể có được ngày hôm nay không phải là do thiên phú dị bẩm, mà là do vận may.

Y tình cờ dung hợp với một viên ngọc, viên ngọc này chính là Nguyên Chất Siêu phẩm, giúp tinh thần lực của y tăng vọt.

Bây giờ, chỉ cần ý niệm của y chuyển động, mấy trăm thanh thép xung quanh liền di chuyển với tốc độ nhanh, từng con cương thi bị xuyên qua đầu.

Bạch Đế Song Tử đứng cạnh nhau, điều khiển một dải lụa màu đỏ, chỉ cần dải lụa khẽ quất, cho dù là cương thi hay là hành thi cũng đều sẽ bốc cháy.

Trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.

Thực lực của bọn họ, cho dù là xét trong số những lãng khách có thực lực mạnh mẽ, cũng thuộc hàng cao thủ đỉnh cao, không thua kém gì thập phẩm viên mãn.

“Rầm!”

Diệp Thiêm đeo túi lớn sau lưng, nhảy lên cao mấy mét, va chạm với Kỷ Ninh ở giữa không trung, lực va chạm khủng bố khiến hai người đều lùi lại.

“Họ Kỷ, đừng có không biết điều!”

Bị truy đuổi, Diệp Thiêm cũng không khỏi tức giận:

“Thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao?”

“Diệp thiếu gia, không cần phải mạnh miệng.” Kỷ Ninh là hộ vệ bên cạnh Kỷ Yêu, tu vi đã là thập phẩm, căn cơ rất vững chắc.

Lúc này, Kỷ Ninh hai tay cầm loan đao, đao quang lóe sáng, chém về phía Diệp Thiêm:

“Để đồ lại, nếu không thì để mạng lại, tự ngươi chọn đi!”

“Mơ tưởng!”

Diệp Thiêm quát lớn, lắc tay, một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén bay ra, khiến Kỷ Ninh phải lùi lại.

Xét về tu vi, Diệp Thiêm chỉ là cửu phẩm, nhưng lại có thể chống lại Kỷ Ninh.

Thứ mà Diệp Thiêm dựa vào chính là thanh trường kiếm này.

“Huyền Binh Hắc Thiết!”

Ánh mắt Kỷ Ninh lóe lên, có chút cuồng nhiệt:

“Thứ tốt như vậy, rơi vào tay ngươi thật là lãng phí!”

“Để lại cho ta!”

Kỷ Ninh gầm lên giận dữ, lại tấn công.

Nhưng dù sao gã ta cũng kiêng dè thanh bảo kiếm của Diệp Thiêm, không dám đến quá gần, thậm chí ngay cả loan đao cũng cẩn thận tránh né lưỡi kiếm.

“Rầm!”

Hai người chém giết, lăn lộn, đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó, mấy bóng người lăn ra từ phía sau bức tường.

Hả?

Hai người dừng động tác, nhìn thấy một nam, một nữ nhảy đến gần.

“Thư Hùng Song Sát!”

“Người Kỷ gia?”

Hai bên đều sững sờ.

Quần áo của người Kỷ gia rất dễ nhận ra, hơn nữa, khí thế của hai người kia đều rất mạnh, khiến Chu Giáp, Tiền Tiểu Vân có ý định lùi bước.

Bọn họ chỉ là kiếm chút lợi ích ở ngoại vi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tham gia vào cuộc chiến của cao thủ đỉnh cao.

0.45333 sec| 2408.234 kb