Người dịch: Whistle
Còn Stuart Warren, người thi triển, lại không bị ảnh hưởng, chiêu này là át chủ bài của ông ta, đã từng giúp ông ta lật ngược tình thế rất nhiều lần.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Stuart Warren thu liễm khí tức, lặng lẽ đâm kiếm, còn đối thủ thì hai mắt mơ màng, động tác rõ ràng chậm lại.
Ngay sau đó.
Tốc độ của Chu Giáp đột nhiên tăng lên.
“Vút!”
Stuart Warren cứng người, một vết máu xuất hiện ở giữa trán, kéo dài đến cổ mới dừng lại.
“Sao…”
“Sao có thể?”
Cho đến khi chết, Stuart Warren cũng không hiểu tại sao bí thuật của mình lại bị Chu Giáp nhìn thấu, nhưng chỉ cần sơ suất một chút, cả bàn đều thua, không có chỗ cho may mắn.
Thi thể không đầu nằm trên mặt đất.
Cho dù đã mất đi một bộ phận quan trọng, nhưng cơ thể này vẫn toát lên vẻ quyến rũ kỳ lạ, hoặc là một loại… mỹ cảm.
Hắc Đế ngồi trên ghế, mỡ trên người rung lắc theo nhịp thở gấp gáp.
“Ai?”
“Ai đã làm?”
Vì cơ thể quá béo, nên nội tạng bị ảnh hưởng, cho dù Hắc Đế đã dùng hết sức, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ.
Nhưng theo giọng nói của Hắc Đế, một luồng giận dữ như thực chất quét ngang bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ vô thanh vang vọng trong đầu mọi người.
Tòa nhà bốn tầng vậy mà cũng rung lắc.
Trong căn phòng không lớn, giống như bị cuồng phong tàn phá, mấy người Tinh Tộc có thực lực yếu, hai mắt trắng dã, ngất xỉu.
Những người khác cũng run rẩy, nỗi sợ hãi trong lòng không thể kìm nén được, hiện rõ trên mặt.
Kỷ Nguyên, hộ vệ cửu phẩm do Kỷ gia phái đến để đàm phán, lúc này cũng không nhịn được tim đập thình thịch, cơ bắp toàn thân run rẩy.
Thập phẩm!
Tinh thần lực của tên này, vậy mà lại khủng bố đến thế?
Nghĩ đến một số tài liệu “đen” mà Kỷ Nguyên đã điều tra được, gã ta theo bản năng cúi đầu, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Khác với Bạch Đế Song Tử, danh hiệu Hắc Đế đã xuất hiện từ trước tận thế, nó đại diện cho kẻ thống trị thế giới ngầm của Tinh Thành.
Vị tinh thần đại sư này, dựa vào thiên phú Niệm Lực của mình, đã thôi miên, khống chế rất nhiều quan chức, phú thương ở thành phố này.
Trở thành hoàng đế thực sự trong bóng tối.
Để duy trì địa vị, thủ đoạn của Hắc Đế rất tàn nhẫn, đáng sợ.
Sau tận thế, Hắc Đế mượn sức mạnh của những người bị khống chế để giết cương thi, thực lực ngày càng mạnh.
Cho đến khi không thể tiến bộ thêm nữa mới dừng lại.
Bây giờ…
Hắc Đế lại được Kỷ Yêu tặng cho tinh thần bí thuật, thực lực của gã ta, e rằng đã đạt đến cảnh giới cao trong số các cao thủ thập phẩm.
Tinh Thành có mấy chục triệu dân, có thể đứng trên đỉnh cao, đương nhiên không phải là người tầm thường.
Tinh thần lực của Bạch Đế Song Tử có thể dung hợp, Cuồng Vương là một kẻ điên, vận may của Tinh Đế có thể nói là “nghịch thiên”, còn Hắc Đế, là nhờ tích lũy.
Mấy người này, ai nấy đều có hy vọng trở thành Siêu phẩm.
Chẳng trách thiếu gia muốn tìm mọi cách để chiêu mộ bọn họ, còn về “sở thích” của Hắc Đế, sở thích của một số người trong Xích Tiêu Quân còn “điên cuồng” hơn, thích ấu nữ có là gì?
Đây vốn dĩ là một thế giới điên cuồng.
“Chủ nhân.”
Một người quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói:
“Gần đây, tiểu thư thích chơi đùa với những người từ thế giới khác đến, mấy hôm trước còn thu nhận mấy tên nô bộc, có lẽ… cái chết của tiểu thư có liên quan đến chuyện này.”
“Rầm!”
Người đó còn chưa nói hết câu, đầu đã bị đánh nát, máu, óc bắn tung tóe.
“Điều tra!”
Đôi mắt nhỏ của Hắc Đế lóe lên giữa khe thịt, lửa giận điên cuồng thiêu đốt:
“Điều tra tất cả những người mà Diệu Quỳnh đã tiếp xúc trong thời gian qua, ta muốn biết, rốt cuộc là ai… đã giết nó!”
Tinh thần lực khủng bố gào thét.
Tường nhà lặng lẽ nứt toác, kính vỡ vụn, mấy người ngất xỉu, miệng, mũi chảy máu, cơ thể co giật, trong nháy mắt đã mất mạng.
“Vâng!”
Trong tiếng đáp lại tràn đầy sợ hãi, kinh hoàng.
…
“Gào!”
“Ầm ầm…”
Tiếng động ở tầng giữa, đương nhiên khiến cho bầy cương thi xôn xao.
Vô số cương thi từ trong bóng tối lao ra, tìm kiếm âm thanh và khí tức của người sống, chạy lên lầu, trong nháy mắt, cương thi tràn ngập.
Hơn nữa còn có từng luồng khí thế khủng bố xen lẫn trong đó.
Xích Nhãn Cương Thi!
Bạch Nhãn Cương Thi!
Đây là đám cương thi mà ngay cả cao thủ thập phẩm cũng phải kiêng dè.
Chu Giáp đeo túi lớn sau lưng, dọc theo dấu vết bên ngoài tòa nhà, đuổi theo La Bình, cuối cùng dừng lại ở góc một đống đổ nát.
Mùi máu tanh nồng nặc.
“Sư huynh!”
Chu Giáp trầm giọng, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn lách mình, tiến lại gần.
Trong đống đổ nát, La Bình dựa vào một bức tường đổ nát, sắc mặt trắng bệch, vết thương ở ngực gần như không còn chảy máu, ánh mắt đờ đẫn, ý thức mơ hồ.
La Tú Anh đã hôn mê bất tỉnh, nằm bên cạnh La Bình.
“…”
Nghe thấy tiếng động, La Bình run rẩy, ánh sáng trong mắt y lại tụ tập, sau khi nhìn rõ người đến, trong mắt La Bình đột nhiên hiện lên tia hy vọng:
“Nhanh, Tú Anh!”
“Con bé không sao.” Chu Giáp bắt mạch cho La Tú Anh, giọng nói không hề vui mừng:
“Sư huynh, huynh…”
Chu Giáp muốn nói lại thôi, lặng lẽ thở dài.
La Bình bị thương ở tim, không thể nào sống nổi.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” La Bình lại không quan tâm đến tình trạng của mình, chỉ lẩm bẩm, sau đó nắm chặt lấy tay Chu Giáp:
“Sư đệ!”
“Tú Anh nó…”
La Bình há miệng, vẻ mặt phức tạp, nhưng lại không biết nên nói gì.
Chu Giáp đương nhiên biết La Bình muốn nói gì, nhưng ở thế giới này, chăm sóc một người không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là với tính cách tương đối hướng nội như Chu Giáp.
La Bình cũng hiểu rõ điều này.
“Sư đệ.” Ánh mắt La Bình lóe lên, như thể đã đưa ra quyết định, đột nhiên đưa tay đẩy Chu Giáp.
Cú đẩy này, lực lượng không mạnh, tốc độ cũng không nhanh, Chu Giáp không né tránh.
Ngay sau đó.
Một luồng hơi ấm từ trong ngực dâng lên, theo quỹ đạo vận hành của Tam Nguyên Chính Pháp, nhanh chóng di chuyển, hơn nữa, tốc độ ngày càng nhanh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo