Người dịch: Whistle
“Không ngờ…” Stuart Warren nheo mắt:
“Chẳng trách, chẳng trách lúc đó ngươi dám yêu cầu quyết đấu với ta, thì ra ngươi có bản lĩnh như vậy, xem ra, con trai ta đúng là đã chết dưới tay ngươi.”
“Còn có tên phế vật Taylor kia…”
“Cũng không lỗ!”
“Nói nhảm ít thôi.” Chu Giáp hừ lạnh, giơ khiên rìu lên, xoay người, thi triển Nộ Quét Thiên Quân, lao về phía Stuart Warren:
“Sư huynh, cùng ra tay!”
“Chặn hắn lại!” Ánh mắt Stuart Warren lóe lên, theo bản năng lùi lại một bước.
“Giết!”
“Dừng lại!”
Mấy gã hộ vệ của gia tộc Warren lao tới.
Trong mắt Chu Giáp chỉ có La Bình và Stuart Warren, như thể những người khác không đáng để hắn quan tâm.
Nhưng trên thực tế, thực lực của hộ vệ gia tộc Warren tuyệt đối không yếu, trong số đó có một bát phẩm, ba thất phẩm, hai lục phẩm.
Với một lực lượng như vậy, ở thế giới này, đã không hề yếu.
Hơn nữa, bọn họ còn tinh thông hợp kích thuật, mấy người vây công, cho dù là cao thủ thập phẩm, nếu như sơ suất cũng có thể bị đánh bại.
Vô Phong Đao!
Á Sắt Cửu Liên Thương!
Đao quang như điện, bóng thương trùng trùng, mấy người từ bốn phương tám hướng lao đến, kẹp trước kẹp sau, đòn tấn công giống như sóng lớn, lớp lớp, liên tiếp không ngừng.
Cho dù Chu Giáp đã kích hoạt Bạo Lực, đối mặt với đòn tấn công như vậy, cũng không thể không dừng lại.
Hám Địa!
La Bình phía sau ánh mắt lóe lên, đột nhiên giơ hai nắm đấm lên, đập mạnh xuống đất, kình khí khủng bố hóa thành sóng, lan ra bốn phương tám hướng dọc theo mặt đất.
Chấn động không lớn, nhưng lại bùng nổ dưới chân mấy người.
Sự chấn động dữ dội khiến cho đòn tấn công của mấy người lập tức mất đi sự ăn ý, từng sơ hở xuất hiện.
Bôn Lôi!
Mắt Chu Giáp sáng lên, tia điện nhỏ li ti xuất hiện xung quanh người hắn.
Tầng lầu sáng tối, mặt đất chấn động, bóng dáng lao đến, cát sỏi bay tứ tung, hòa lẫn với sát khí.
Tia sét chói mắt đột nhiên xuất hiện giữa sự hỗn loạn.
So với những thứ khác, tốc độ bộc phát của tia sét này nhanh hơn rất nhiều, chỉ lóe lên một cái đã lướt qua hai người.
“Phập!”
Hai cái đầu bay lên, máu tươi phun ra.
Nhị Trọng Khiên Phản!
“Rầm!”
Mấy luồng linh quang bay đến bị phản lại với tốc độ nhanh hơn, tên pháp sư duy nhất còn chưa kịp giơ pháp trượng lên đã bị đánh nát.
Đối mặt với Chu Giáp và La Bình phối hợp ăn ý, đám người gia tộc Warren gần như không có sức phản kháng.
Stuart Warren sầm mặt lại, đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú.
“Grừ…”
Tiếng kêu kỳ lạ chỉ khiến Chu Giáp nghi ngờ, nhưng lại khiến La Bình biến sắc, đột nhiên quay đầu lại, lao về phía con gái và Paul.
“Vút!”
Một bóng dáng trong suốt xuất hiện sau cửa sổ, cái đuôi dài khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường vung lên, quấn chặt hai người đứng bên cửa sổ.
“Chít chít…”
Con quái vật trong suốt kêu lên một tiếng kỳ quái, lộ ra hình dáng thật, nó nhìn La Bình với ánh mắt khiêu khích, sau đó kéo hai người leo lên lầu.
Con quái vật này, tứ chi bám chặt vào tường, leo trèo bên ngoài dễ dàng như đi trên mặt đất, đuôi nó vung vẩy, thỉnh thoảng lại làm động tác muốn ném hai người đi.
Con quái vật tàng hình này vậy mà lại ẩn nấp gần đây.
Hơn nữa…
Hình như nó còn hợp tác với Stuart Warren.
“Dừng lại!”
La Bình gầm lên giận dữ, lúc này, y cũng không còn quan tâm đến Chu Giáp, nhảy lên, thi triển “Bích Hổ Du Tường Công”, đuổi theo con quái vật.
Trong nháy mắt.
Không gian trong phòng trở nên yên tĩnh.
Chu Giáp dừng động tác, nhìn hai tên hộ vệ đang sợ hãi, nói:
“Xem ra, trận quyết đấu mà chúng ta đã hẹn trước kia, nên đến, cuối cùng cũng đã đến.”
“Đúng vậy!”
Stuart Warren hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, lau vết máu trên khóe miệng, chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm, lại một lần nữa khôi phục lại phong thái của một quý tộc.
Ông ta lắc thanh kiếm, nghiêm nghị nói:
“Con cháu của Austin Warren Đế quốc Elune, con trai của Ben Warren, Stuart Warren, xin gửi lời mời quyết đấu đến ngươi!”
“Nghi thức cũng không tồi.” Chu Giáp gật đầu, cầm rìu, lao về phía Stuart Warren:
“Nhưng không cần phải rườm rà như vậy, ở đây, chúng ta không có quy tắc này.”
…
Mặt trời treo trên cao.
Một con quái vật có làn da đỏ như máu leo lên đỉnh của tòa nhà đổ nát cao hai trăm mét, đuôi nó vung vẩy, nhìn bóng người đang nhanh chóng rơi xuống.
Người này đã giết chết con của nó.
Mối thù này
Khiến nó đuổi theo đến tận đây.
“Chít chít…”
Con quái vật kêu lên một tiếng chói tai, như thể đang trút giận.
Nó nhìn La Bình đang ngày càng đến gần, trên khuôn mặt kỳ dị lộ ra nụ cười dữ tợn, sau đó, dưới ánh mắt tuyệt vọng của La Bình…
Con quái vật vung mạnh đuôi.
“Vút!”
Hai bóng người bị ném đi.
Đối phương đã giết con của nó, nó sẽ giết con của đối phương để trả thù!
Ánh nắng, phế tích, gió nhẹ, bóng người, quần áo bay phấp phới, giống như một bức tranh bi thương.
“A!”
La Tú Anh hét lên.
Nơi này cách mặt đất hơn hai trăm mét, xung quanh không có gì cả, không có chỗ để mượn lực, đừng nói là La Tú Anh, cho dù là La Bình rơi xuống, cũng sẽ chết.
Cách con quái vật hơn mười mét, La Bình cứng người, trong đầu trống rỗng, chỉ có hình ảnh con gái đang rơi xuống.
Tuyệt vọng khiến La Bình lạnh toát.
Paul vốn đã bị thương, nhìn những chiếc xe cũ nát to bằng hộp diêm bên dưới, trong lòng ông ta cũng tràn đầy bi thương, nhắm mắt lại.
“Tâm ta quang minh!”
“Vút!”
Đang ở giữa không trung, Paul đột nhiên quay người, hai tay ôm lấy La Tú Anh, ánh sáng trong mắt lóe lên, như ngọn lửa đang cháy, giọng nói trang nghiêm, thành kính:
“Thần yêu thế gian…”
“Tâm ta quang minh!”
“Đi!”
Paul dồn lực vào hai tay, dùng hết sức, ném La Tú Anh về phía phế tích tòa nhà.
Còn bản thân ông ta…
Lại rơi xuống đất với tốc độ nhanh hơn.
“Paul thúc thúc!”
La Tú Anh hét lên, theo bản năng đưa tay ra, nhưng chỉ với được khoảng không.
Vút!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo