Người dịch: Whistle

Cho dù là người từ thế giới khác đến, những kẻ khinh thường người bản địa, cũng vì một số nguyên nhân mà quỳ rạp dưới chân ả ta, làm nô lệ, không dám phản kháng.

“Vâng.” Lý Ứng Quỳnh cung kính tiến lên, lấy ra một lọ thuốc từ trong người, đổ vào miệng Cát Đại Hải.

“Tác dụng của Cực Lạc Thủy, cho dù là cao thủ cửu phẩm cũng không thể nào chịu đựng nổi, một khi đã nghiện, chỉ có thể tiếp tục uống thuốc, không còn cách nào khác.” Một người Tinh Tộc xuất hiện sau lưng Diệu Quỳnh, nói:

“Chủ nhân có bảo bối này, lại có Hoặc Thần Bí Pháp, ai mà chẳng bị khống chế, người ngoài thì có là gì? Có gì phải sợ?”

“Chẳng phải bọn chúng cũng phải quỳ rạp dưới chân người sao?”

“Đúng vậy.” Diệu Quỳnh vuốt tóc, cười khúc khích:

“Bạch Đế Song Tử vậy mà lại thần phục dưới trướng tên họ Kỷ kia, nếu như ta khiến cho Kỷ Yêu quỳ dưới chân ta, không biết sẽ trông như thế nào.”

“Chỉ cần nghĩ đến, đã thấy kích động rồi.”

Diệu Quỳnh đỏ mặt, hai mắt long lanh, cơ thể run rẩy vì hưng phấn, sau đó, ả ta mới hài lòng nhìn những người khác:

“Chỉ mang được một người sao?”

“Chủ nhân.” Lý Ứng Quỳnh giật mình, vội vàng giải thích:

“Những người khác đều rất cẩn thận, có một số người đã bắt đầu liên minh với nhau, mấy ngày nay, tiểu nhân ra tay quá nhiều, nếu như tiếp tục, e rằng sẽ làm hỏng đại sự của ngài.”

“Nhưng mà, đã bắt được Cát Đại Hải, dựa vào thân phận của gã ta, có thể thu hút thêm mấy người nữa.”

“Vậy thì thôi.” Diệu Quỳnh phất tay, vẻ mặt thờ ơ:

“Thà thiếu, chứ không lấy bừa, Cực Lạc Thủy cũng không nhiều.”

“Vâng.”

Vừa mới tấn thăng bát phẩm, Chu Giáp cần thời gian để ổn định cảnh giới, tăng cường tu vi, nên hắn đương nhiên không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh.

Lời mời của Lý Ứng Quỳnh, Chu Giáp đã sớm quên mất.

Nhưng mà…

Muốn sống tốt ở Hồng Trạch vực, chắc chắn phải tốn kém.

Lần này tấn thăng bát phẩm, chi bằng nhân cơ hội này đi dạo trong mảnh vỡ thế giới này, thu thập một ít Nguyên Thạch, Nguyên Tinh.

Với thực lực của Chu Giáp, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Sống sót là trên hết!

Tăng cường tu vi chỉ đứng thứ hai!

Thu thập Nguyên Tinh đứng cuối cùng!

Sau khi quyết định, Chu Giáp tập trung tinh thần, lấy ra một viên Nguyên Tinh, tiếp tục tu luyện.

Cho đến khi một tin tức truyền đến.

Một lượng lớn Nguyên Tinh xuất hiện ở Tinh Thành, khiến cho mọi người đều xôn xao, Chu Giáp cũng không nhịn được phải ra ngoài xem thử.

Nam Khu.

Kỷ Yêu nhìn tin tức mà thuộc hạ đưa, sắc mặt gã ta càng lúc càng khó coi.

“Nguyên Tinh!”

Kỷ Yêu nghiến răng, tức giận nói:

“Mãi đến bây giờ, các ngươi mới nhớ đến việc báo cho ta biết, ở mảnh vỡ thế giới này, có một chợ Nguyên Tinh, bên trong có rất nhiều Nguyên Tinh, đang bị người ta tranh giành?”

“Thiếu gia.” Tên thuộc hạ mặt mày trắng bệch, quỳ sụp xuống đất:

“Là ngài đã phân phó, trước khi giải quyết bốn khu, tạm thời không quản những chuyện khác.”

“Lũ vô dụng!” Kỷ Yêu gầm lên giận dữ, phất tay, kình khí đánh bay tên thuộc hạ này ra xa mấy mét:

“Ta nói gì, các ngươi nghe cái nấy sao, ta bảo các ngươi đi chết, chẳng lẽ các ngươi cũng phải đi chết, đây không phải là chuyện mấy chục viên Nguyên Tinh.”

“Mà là…”

“Mà là tương đương với một mỏ Nguyên Tinh!”

“Chết tiệt!”

Kỷ Yêu tức giận quát lớn, đi đi lại lại.

Gã ta biết mảnh vỡ thế giới này có không ít Nguyên Tinh, nhưng so sánh ra, giá trị của Tinh Tộc có thể tu luyện “pháp thuật” cao hơn Nguyên Tinh rất nhiều.

Nhưng Kỷ Yêu không ngờ, tại chợ Hồng Pha ở ngoại ô thành phố vậy mà lại có nhiều Nguyên Tinh như vậy.

Đợi khi người Kỷ gia biết tin, nơi đó đã bị người ta cướp sạch, không ít người đã kiếm được chỗ tốt, nhưng lại không có phần của Kỷ gia.

Điều khiến Kỷ Yêu tức giận không chỉ vì Nguyên Tinh.

Mà là chỉ cần gã ta hơi để ý một chút, phần lớn số Nguyên Tinh đó rất có thể sẽ thuộc về gã, bỏ lỡ lại càng khiến người ta tức giận.

“Thiếu gia, không cần phải tức giận.” Một gã to con trầm giọng nói:

“Tinh Thành có hai chợ buôn bán trang sức, với lòng tham của bọn lãng khách, chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua khu chợ còn lại, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

“Ý của ngươi là…” Kỷ Yêu dừng bước.

“Đúng vậy.” Gã to con gật đầu:

“Dùng chợ trang sức kia làm mồi nhử, bắt giữ lãng khách, cướp lấy Nguyên Tinh trong tay bọn chúng, quân đội thường xuyên làm như vậy.”

“Nhưng ngươi quên mất một vấn đề.” Kỷ Yêu nhìn chằm chằm gã to con:

“Thực lực!”

“Cho dù có Bạch Đế Song Tử Nam Khu giúp đỡ, chúng ta cũng không có dạ dày lớn như vậy, hơn nữa, còn có người của Diệp gia quấy rối.”

Lần này, số người Kỷ gia đến mảnh vỡ thế giới này không nhiều, tuy rằng không thiếu cao thủ.

Nhưng những lãng khách có thể sống sót ở khu vực ngoại vi Hồng Trạch vực đều không phải người tầm thường, có một số người, chưa chắc đã nể mặt Kỷ gia.

“Cộng thêm người của Đông Khu, Tây Khu là được.”

“Tinh Đế đã sớm có ý muốn hợp tác, còn Hắc Đế, chỉ cần đồng ý với điều kiện của ông ta, ông ta sẽ không xen vào.”

Một tiếng nổ lớn vang lên thu hút đám cương thi lao đến.

Thành phố phồn hoa này từng có hàng chục triệu người sinh sống, bây giờ, người sống sót chỉ còn lại hơn một vạn người, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người đã biến thành cương thi.

Cương thi xuất động, đất rung núi chuyển, đừng nói là bát phẩm, cửu phẩm, cho dù là cao thủ Siêu phẩm đến đây, e rằng cũng phải bỏ chạy.

Trên đỉnh một tòa nhà.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ, ôm kiếm, đứng đó nhìn lướt qua mọi người, giọng nói lạnh lùng như gió rét mùa đông:

“Để đồ lại.”

“Người, cút!”

“Tống Huyên, ả yêu phụ!” Trong đám đông, có người gầm lên giận dữ:

“Thực sự cho rằng bọn ta sợ ngươi sao?”

“Tuy rằng ngươi mạnh, nhưng chỉ có một mình, bọn ta có hơn mười người, cho dù ngươi là cửu phẩm cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn ta!”

0.47384 sec| 2411.031 kb