Người dịch: Whistle
Tuy rằng rượu bia, thuốc lá không thể nào no bụng, nhưng những người giàu có ở bốn khu vẫn rất thích, cũng có thể đổi lấy thức ăn.
Bên kia.
Chu Giáp đã đi vào sâu bên trong trung tâm thương mại.
Gạch lát nền sáng bóng phủ đầy bụi bẩn, đèn chùm pha lê rơi xuống đất, những bức tranh tinh xảo trên tường cũng đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự phồn hoa ngày trước.
Châu báu Đại Tường!
Chu Giáp dừng bước trước một tiệm vàng bạc, bước vào, còn chưa đến gần, một luồng Nguyên Lực nồng đậm đã xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của hắn.
Trong tủ kính vỡ nát, một số Nguyên Thạch được cắt thành đủ loại hình dạng đang nằm ngổn ngang bên trong.
Tùy tiện cầm lên cũng đã là hơn mười viên.
“Nơi tốt!”
Chu Giáp sáng mắt, không vội thu thập Nguyên Thạch, mà là lấy ra một chiếc sừng thú từ trong người, đi về phía két sắt.
Sừng thú này lấy được từ trên người một con hung thú bị Chu Giáp giết trên đường đi.
Sừng rất sắc bén, tấm khiên của Chu Giáp cũng xuất hiện mấy vết lõm vì nó.
“Vèo!”
Két sắt cứng rắn, trước chiếc sừng sắc nhọn, không thể nào chống đỡ nổi, lập tức xuất hiện một vết nứt, một luồng khí tức nồng đậm hơn từ bên trong tràn ra.
Nguyên Tinh!
Ba viên Nguyên Tinh!
“Hít…”
Chu Giáp hít sâu một hơi, cầm lấy Nguyên Tinh, còn những thứ như thẻ, tiền giấy, đều bị hắn bỏ qua.
Ba viên Nguyên Tinh tương đương với ba nghìn Nguyên Thạch.
Ở Hoắc gia bảo, ba nghìn Nguyên Thạch đã được coi là nhà giàu.
Mà đây…
Chỉ là chi nhánh của một tiệm vàng bạc không mấy nổi tiếng, vậy thì cả Tinh Thành này có bao nhiêu tiệm vàng bạc? Có bao nhiêu Nguyên Tinh?
Chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta sục sôi.
Đừng nói là bát phẩm, với nhiều Nguyên Tinh như vậy, cho dù là tu luyện đến cửu phẩm, thập phẩm, thậm chí là Siêu phẩm, chắc chắn cũng đủ!
Chu Giáp đè nén sự kích động trong lòng, quay người đi về phía những cửa hàng khác.
Có Nguyên Tinh rồi, Chu Giáp không còn để ý đến Nguyên Thạch nữa, lấy cũng chỉ tốn chỗ.
Cửa hàng đầu tiên đã là một khởi đầu tốt.
Mấy tiệm vàng bạc tiếp theo, cũng đều có thu hoạch, thu hoạch lớn nhất, chắc chắn là Minh Ngọc phường, trong két sắt có đến mười hai viên Nguyên Tinh.
Còn Kim Ngọc Hoàng, dường như đã bị người ta lục soát, bên trong trống rỗng.
“Ừm…”
Chu Giáp đứng trong cửa hàng Kim Ngọc Hoàng, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn đã có hai mươi bốn viên Nguyên Tinh, đủ để tu luyện một thời gian dài, nhưng Chu Giáp luôn có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
“Hả?”
Chu Giáp khẽ động, bước vào sâu bên trong cửa hàng.
Hắn đẩy cửa, bước vào căn phòng chắc là nơi làm việc của nhân viên kế toán.
“Gào…”
Một con cương thi đang ngửa mặt lên trời, hấp thụ khí tức Huyết Nguyệt, đột nhiên dừng động tác, chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn toát lên vẻ đáng sợ.
Chu Giáp mặt không đổi sắc, sải bước tiến lên, vung tay vả con cương thi một cái.
“Rầm!”
Sức mạnh mấy nghìn cân khiến cho đầu con cương thi lập tức nổ tung, máu đen từ mắt, tai, mũi, miệng… phun ra ngoài.
Trong phòng không chỉ có một con cương thi.
Mấy con cương thi khác nghe thấy tiếng động liền quay người lại, gào thét, lao về phía Chu Giáp.
“Tách tách!”
Tia điện lóe lên, Chu Giáp như thể dịch chuyển tức thời, lần lượt xuất hiện bên cạnh mấy con cương thi, đá bay chúng.
Chu Giáp dồn lực vào chân, Nguyên Lực giống như búa tạ, sức mạnh mấy nghìn cân đánh vào ngực cương thi, bộc phát tại một điểm, trực tiếp nghiền nát cơ thể chúng.
Loại cương thi nhị phẩm, tam phẩm này, trong mắt Chu Giáp, đã không còn là gì.
Sau khi xử lý xong cương thi, Chu Giáp lục lọi trong phòng, cầm lấy mấy quyển sổ sách, chắc là thứ mà hắn đang tìm, sau đó ung dung bước ra ngoài.
Ngay sau đó.
“Keng!”
Một tiếng rít chói tai vang lên từ phía xa.
Kính cửa sổ lập tức vỡ vụn, mặt đất đột nhiên xuất hiện những vết nứt, vô số bàn ghế nổ tung, Chu Giáp cũng không khỏi ngã người ra sau.
Một đôi mắt đỏ ngầu, đập vào mắt Chu Giáp.
…
Siêu thị.
Ba người Minh Diệu đang nhanh chóng thu thập vật tư.
“Cá hộp, thịt hộp, lương khô, đừng lấy hoa quả đóng hộp, để lâu như vậy, lỡ như không còn ăn được nữa thì sao?”
Quan trọng là, hoa quả đóng hộp không thể no bụng, lại rất nặng.
“Thuốc lá, rượu, để riêng, tuy rằng chúng ta không dùng, nhưng ở Đông Khu có thể đổi lấy thức ăn, là “đồng tiền mạnh”.”
“Đồng hồ cơ có thể lấy, cũng có người thu mua.”
Từ khi tận thế ập đến, những thiết bị điện tử phức tạp, tinh vi, vì một số ảnh hưởng không rõ, đều đã bị hỏng, ngược lại, đồng hồ cơ đơn giản vẫn có thể sử dụng, hơn nữa còn được một số người yêu thích.
“Biết vậy đã mang theo cái túi lớn hơn.” Bạch Hiệt vừa thu dọn đồ đạc, vừa lẩm bẩm, ngay cả khi phàn nàn cũng toát lên vẻ hạnh phúc.
Trúng mánh rồi!
Có lần này, mấy tháng tới, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.
“Để anh xem xung quanh có gì để đựng đồ không.” Minh Diệu không cam tâm chỉ lấy những thứ này, y đứng dậy, tìm kiếm xung quanh.
“Keng!”
Đột nhiên, một tiếng rít chói tai vang lên từ bên trong trung tâm thương mại, cho dù ở rất xa, cũng khiến cửa sổ, cửa ra vào rung lắc, kính vỡ vụn.
Ba người Minh Diệu choáng váng, cắn răng chịu đựng.
Một lúc sau.
Minh Diệu cứng người, ngẩng đầu nhìn hai người, nghiến răng:
“Xích Nhãn Cương Thi!”
“Chạy mau!”
Trong thành phố, ngoài cương thi bình thường, còn có hai loại sinh vật đáng sợ, một loại là Xích Nhãn Cương Thi, có thể phát ra sóng âm kinh khủng.
Ở khoảng cách gần, có thể chấn nát người.
Loại cương thi này, không chỉ có thực lực đáng sợ, mà tiếng kêu của nó còn có thể triệu hồi những cương thi khác, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến vô số cương thi.
Lúc này, ba người Minh Diệu không còn tâm trí để ý đến những thứ khác, Minh Diệu vác túi lên, chạy như bay ra ngoài.
Hai chị em họ Bạch do dự một chút cũng lập tức đuổi theo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo